Phần 54: Nhạc cụ độc đáo nhất trên thế giới
Dục hỏa xao động sớm đã thiêu đốt thể xác và tinh thần đến sôi trào, nữ thể cực phẩm trước mắt này, đủ để làm cho bất luận nam nhân nào điên cuồng. Chu Hòa căn bản không khống chế được chính mình, bắt đầu mở môi ra, hít từng ngụm, ra sức làm càn, bức thiết muốn nhìn ngắm cánh hoa nở rộ để lộ ra dòng nước suối đang chảy róc rách.
Nhưng chính là bởi vì quá kích động, đầu lưỡi cứng rắn không cẩn thận cạo đến cánh hoa mềm mại.
Một trận kích thích vừa chua vừa đau, khiến Tô Huyên kêu lên đau đớn.
Lại là một cước.
“Anh rốt cuộc là có thể liếm hay không? Không biết liếm thì biến!”
Lời nói vô tình như vậy, làm cho Chu Hòa vô cùng ủy khuất, nửa tháng không chạm vào nàng, cả thể xác và tinh thần của anh đều vô cùng nhớ nhung nàng, hôm nay còn lấy cục diện như vậy gặp nhau, còn nhìn thấy một mặt khác nhau của nàng như vậy, anh bất quá chính là khống chế không được, nên kích động một chút, như thế nào lại bị ghét bỏ.
Đau đớn suy nghĩ, Chu Hòa quyết định xuất ra tất cả kỹ xảo của mình, thề sẽ đem hoa huyệt trước mắt liếm đến cao trào!
Chuyện liếm hoa huyệt này, tuyệt đối không phải đơn thuần là hút liếm, mà chính là một môn công phu sống. Nam nhân có công phu miệng tốt, hoàn toàn có thể dựa vào môi lưỡi làm cho nữ nhân đạt được cao trào lớn nhất, làm cho người ta cả đời khó quên.
Mà Chu Hòa, là chủ lực của câu lạc bộ ca kịch.
Từ khi vào trường, ngoài việc huấn luyện hàng ngày của sinh viên quốc phòng, anh còn phải tham gia huấn luyện trong câu lạc bộ kịch nói, vòng quanh từ việc ra khẩu lệnh, nhạc kịch, đọc thơ… Tất cả đều là chương trình đào tạo của anh, bản thân anh còn quan tâm đến đọc rap, cũng từng tham gia lễ hội âm nhạc A.
Nói cách khác, công phu miệng lưỡi của Chu Hòa, rất lợi hại!
Mà khi anh đem những công phu này, dùng trên việc liếm huyệt, vậy cũng phi thường có ý tứ.
Đối mặt với “nhạc cụ” độc đáo nhất trên thế giới này, Chu Hòa đầu tiên là được sử dụng kỹ năng hát opera.
Cốt lõi của việc hát opera là nằm ở hơi thở, yêu cầu hơi thở của ca sĩ phải phi thường vững vàng, Chu Hòa đặt đầu lưỡi phẳng ở miệng hoa, trước sau vẫn không nhúc nhích, mà bắt đầu từ nông đến sâu điều chỉnh hơi thở, hút chậm thở chậm có thể phát ra âm thanh êm dịu, hít nhanh thở nhanh có thể phát ra tiếng khuấy động, cửa thanh đới được mở ra sẽ phát ra âm thanh thư giãn, mỗi một loại hình thức, nhìn như giống nhau, nhưng lại khác nhau ngàn vạn lần.
Tô Huyên hoàn toàn không nghĩ tới tên này còn có một tay này, cấu tạo cơ thể của con người phi thường xảo diệu, nhất là địa phương mẫn cảm như hoa huyệt này, bất luận một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ mang đến biến hóa bất đồng.
Khi tiếng vang em dịu phát ra, giống như một làn gió thật dài thổi vào, ấm áp lại kéo dài, mị thịt trên vách tường hoa huyệt được đánh thức, như đông đi xuân đến, sinh cơ dạt dào, Ngay sau đó là tiếng kích động liên tục, từng ngụm hô hấp, kéo theo mị thịt điên cuồng chấn động, mật dịch như nước suối chảy, cuồn cuộn mà xuống…
Dung tích phổi cường đại như vậy, cũng cách hút hoàn toàn mới, làm cho Tô Huyên cảm thấy mình giống như đang ở trong đại sảnh âm nhạc công khai, dùng hoa huyệt làm nhạc cụ, dùng liếm huyệt làm kỹ xảo, cống hiến ra một vở kịch lớn.
“Ừm a… Còn không… không tệ…”
Được nữ vương khen ngợi, Chu Hòa tâm tình sung sướng, chỉ hận không thể đem tất cả kỹ xảo của mình bày ra trước mặt Tô Huyên, nhận thấy hoa huyệt đã hoàn toàn thức tỉnh, trăm ngàn bên trong mị thịt mấp máy không ngừng, Chu Hòa bắt đầu dùng đến huyễn kỹ chân chính, lần này dùng, là kỹ xảo đánh lưỡi.