Phần 187: Ngoại truyện 12 – A, nỡ tiến vào?
Anh có chút không cảm thụ được nhịp tim của mình, thật buồn cười, con người làm sao có thể không cảm nhận được nhịp tim, như vậy, mình vẫn còn là con người sao?
Hiện tại, xoay người rời đi, không quấy rầy bọn họ, ngày mai để cho hết thảy trở về quỹ đạo, mới là việc anh nên làm, nhưng Cố Quân Diệc không di chuyển được bước chân, tự ngược bản thân, đứng im lắng nghe thanh âm trong phòng, tự ngược nghĩ, hiện tại tâm tình của Tô Huyên như thế nào?
Nàng có nghĩ đến mình chút nào hay không, có hối hận hay không?
Hai tiểu nhân trong đầu lại bắt đầu đánh nhau, lúc này đây tất cả đều là áp lực đè nén khiến anh chỉ muốn gầm lên…
Làm sao nàng có thể nghĩ về ngươi, bây giờ nàng đã có một cơ thể trẻ tuổi bên cạnh, đang rất hạnh phúc, Làm sao nàng có thể hối hận, căn bản là không ai để ý đến ngươi, lần sau, đại khái sẽ ở ngay trước mặt ngươi vụng trộm đi, ngươi cần phải làm bộ như mình chính là một kẻ mù, làm bộ như nhìn không thấy, có lẽ, còn phải vì bọn họ làm yểm hộ.
Cố Quân Diệc, ngươi còn đáng thương hơn cả một người mù ngàn vạn lần!
Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ, nàng sẽ có thêm nhiều nam nhân hơn, thân thể trẻ trung hơn, linh hồn bốc lửa hơn, mà ngươi, chỉ chiếm được thân phận là một người chồng đội mũ xanh, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi đi, ngươi đang hận ai vậy?! Bộ dáng dữ tợn để ý như vậy của ngươi, lại có ai có thể nhìn thấy đây?
Tiếng kêu bi ai phát ra từ trong lồng ngực, ngay cả thân thể Cố Quân Diệc cũng có chút đứng không vững, trong miệng lại dâng lên mùi rỉ sắt, nếu như không phải anh cực lực nuốt vào, đại khái sẽ theo khóe miệng chảy ra.
Trở về đi, làm bộ như tất cả đều chưa từng xảy ra, chỉ có như vậy, Tô Huyên mới vẫn là của ngươi.
Sau lần lượt tự mình ám chỉ, Cố Quân Diệc cố gắng điều khiển thân thể lảo đảo, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: “Chị Tô Huyên, chị làm sao vậy, đừng dọa em?”
Ngay sau đó là tiếng kinh hô liên tục, tựa hồ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi lý trí phản ứng lại, Cố Quân Diệc đã tiến lên đẩy mạnh cửa ra, lo lắng trong lòng vượt qua hết thảy cảm xúc.
Cửa phòng vừa mở ra, khác xa với hình ảnh dâm mỹ trong tưởng tượng của anh, trong phòng cư nhiên chỉ có một mình Tô Huyên, trong tay nàng cầm một chiếc điện thoại di động, tiếng nói chuyện cùng tiếng thở dốc, đều là ghi âm đã lưu lại từ trước.
Thậm chí trong máy tính bên cạnh còn có một bộ phim, những tiếng giao hợp kịch liệt kia đều đến từ bên trong.
Căn phòng này căn bản không có Cố Trạch, cũng không có nam nhân nào khác!!
Cố Quân Diệc hoàn toàn bối rối, tầm mắt chuyển đến trên người Tô Huyên, khi đối diện với ánh mắt trào phúng của nàng, trái tim đã vỡ thành cặn bã kia lại bị siết chặt, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, liền cảm thấy bầu trời sụp đổ mặt đất nứt vỡ, anh không thể chịu đựng được khi người mình yêu nhìn mình như vậy, tựa như anh là một người xa lạ không quan trọng.
Trên mặt Tô Huyên mang theo ý cười, lại nụ cười kia, nửa điểm cũng không vươn tới được đáy mắt, nàng thản nhiên mở miệng: “A, nỡ tiến vào?”
“Để tôi đoán xem, anh gặp người phụ nữ mình thích trong bữa tiệc, cho nên muốn gom góp tôi và Cố Trạch thành một đống, như vậy anh có thể đứng ở điểm cao đạo đức ly hôn với tôi, thuận tiện chia tài sản?”