Phần 184: Ngoại truyện 9 – Đấu tranh
Cố Trạch là em họ anh, nhân phẩm coi như có thể, cậu lớn lên nhìn có chút giống anh, là loại người mà Tô Huyên thích. Đương nhiên, không phải Cố Quân Diệc kiêu ngạo, anh từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của người nối nghiệp của Cố Thị, công bằng mà nói, bất luận là tướng mạo, học thức, tâm tính, đều thắng Cố Trạch một đoạn.
Hắn dùng rất nhiều số liệu mô phỏng, cho dù không cần xem xét đến hai nhân tố tình cảm cùng kỷ niệm, nếu phải chọn một trong hai người, Tô Huyên cũng nên chọn mình.
Bởi vì quan hệ đặc thù của bọn họ, cho dù Cố Trạch thật sự có… cùng Tô Huyên, bọn họ cũng sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau. Thân phận em họ chồng cùng chị dâu chính là lạch trời, Cố gia hoặc Tô gia, đều sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Cũng bởi vì phần quan hệ này, mức độ kích thích rất cao, hẳn là có thể giúp nghiện tính trong cơ thể Tô Huyên phát tiết tối đa.
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Sau khi phân tích lần nữa, Cố Quân Diệc xác định mình không sai. Cho dù có sai, lùi một vạn bước mà nói, cho dù ở giữa xảy ra sơ suất, anh cũng có biện pháp ứng phó.
Nhưng mặc dù suy nghĩ hoàn hảo như vậy, tay đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay sắc bén đâm thủng lòng bàn tay, khiến từng giọt máu đỏ tươi như huyết ngọc rơi xuống.
Bây giờ là phút thứ 78 sau giờ làm việc, và ở phút thứ 35 sau khi Tô Huyên về đến nhà, bây giờ bọn họ đang làm gì?
Em đang nói chuyện phiếm sao? Hay là chơi game? Hoặc là đang ăn tối?
Hai người sẽ ngồi đối diện nhau sao? Sẽ dùng một nụ cười đầy ăn ý nhìn nhau ư? Sẽ âm thầm đánh giá lẫn nhau sao?
“Bây giờ vẫn chưa tan tầm, coi chừng vợ cậu chạy theo người khác!”
Trịnh Kỳ Nhiên đi ngang qua cửa, vốn chỉ là một câu trêu chọc vô tình, nhưng trong nháy mắt châm ngòi lửa giận trong lòng Cố Quân Diệc, anh gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chứ.
“Một chút cũng không buồn cười!”
Làm bạn bè nhiều năm như vậy, Trịnh Kỳ Nhiên hiểu rõ anh, biểu hiện như vậy chính là đã bị chọc trúng chỗ đau, có muốn giấu cũng không giấu được.
Trịnh Kỳ Nhiên hơi sửng sốt một chút, thở dài đi vào: “Nói đi, làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Quân Diệc không định nói gì, trên thực tế, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, tất cả đều do một tay anh thiết kế, đưa Cố Trạch về nhà, dùng hết biện pháp để điều trị thân thể, để mặc bọn họ ở chung… Bây giờ anh lại ở đây tức giận? Thật đáng buồn và nực cười.
“A”, Trịnh Kỳ Nhiên cười nhạo một tiếng, nhấn nút tắt màn hình điện thoại di động, giơ lên trước mặt anh.
“Nhìn người bên trong xem, rồi hẵng nói lại câu ‘không có gì’!”
Cố Quân Diệc trầm mặc nhìn ảnh phản chiếu của mình trên màn hình tối đen, giữa hai hàng lông mày quen thuộc tràn đầy nôn nóng cùng hoảng sợ, mỗi một phút thời gian trôi qua, sâu trong đáy mắt lại nhiều hơn một phần khủng hoảng.
Cố Trạch không bằng anh thì sao chứ, Cố Trạch còn trẻ, lại hài hước, cậu rất biết chơi đùa, huống chi chuyện tình cảm ai có thể nói chuẩn, có lẽ mười năm quen biết, năm năm hôn nhân, đã khiến Tô Huyên cảm thấy chán. Cơ thể của tuổi trẻ, linh hồn trẻ, làm sao có thể dùng số liệu để ước tính.
Đúng lúc này, máy tính phát ra một tiếng “Tít tít”, nhảy ra một tấm ảnh.
Nhìn tấm ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại di động, gương mặt anh đột nhiên tái nhợt.