Phần 174: Đại giá
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới từ ngày chia tay, bên cạnh nàng chưa từng có nam nhân nào khác, mặc dù không nghiện, cũng nhất định sẽ có người phát hiện ra vẻ đẹp của nàng. Nghĩ đến lúc gặp lại, nàng đã nói những lời tương tự, chỉ là mình vẫn không chịu tin.
Tô Huyên vùi đầu vào trong ngực nam nhân, cư nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, cũng không biết người này gần đây rốt cuộc đã gầy đi bao nhiêu cân.
“Em không lừa anh, quả thật em có nghiện tính. Nhưng năm năm trước, sau khi chúng ta chia tay…”
Men theo ký ức quay trở về khoảng thời gian đó, sau khi chia tay, Tô Huyên rất thống khổ, ngây ngô trở về quê hương, ở trong nhà tổ của nhà họ Tô, nàng tìm được một quyển sách cổ, cuối cùng trong tiếng phản đối của cả nhà, cùng tiếng thở dài của bà ngoại, nàng đã đưa ra quyết định kia.
“Bà ngoại dùng phương pháp bí truyền trong sách cổ giúp em khắc chế một nửa cơn nghiện. Nhưng một nửa còn lại cần phải kiềm chế bằng thuốc… Cho nên năm năm nay, em vẫn luôn một mực uống thuốc…”
Cũng chính là sau khi một nửa nghiện tính bị khắc chế, tình cảm ngày đó càng ngày càng dâng lên, lúc ấy Tô Huyên mới hoàn toàn ý thức được, mình đã đánh mất thứ gì.
Khi đó nàng thậm chí còn có chút cảm tạ trước sự xuất hiện của Cố Quân Diệc, nếu như không phải là anh, nghiện tính của nàng sẽ khiến nàng trở thành một người như thế nào đây? Có lẽ hạnh phúc, hoặc không bao giờ tìm thấy được chính mình.
Vốn một nửa nghiện tính còn lại có thể dựa vào quan hệ tình dục bình thường để giải quyết, nhưng khi đó bọn họ đã chia tay, Tô Huyên cũng không phải là chưa từng nghĩ tới tìm một người bạn trai mới, nhưng trong lòng lại luôn giống như là thiếu mất một mảnh, dù có làm thế nào cũng gom không đủ, nếu không phải là anh, cho dù là ai cũng không được.
Cố Quân Diệc khó có thể hình dung tâm tình của mình lúc này, anh vẫn cho rằng chỉ có một mình anh sinh tồn ở trong địa ngục, chỉ có một mình anh canh giữ một đoạn tình cảm bị phản bội, ngày ngày không được an bình, nhưng bây giờ anh mới biết rằng, nàng cũng đang chờ anh.
Nhưng anh rốt cuộc vẫn chính là một người rất nhạy bén, biết vạn sự vạn vật đều có đại giá của nó.
“Kiềm chế một nửa, tạo thành ảnh hưởng gì đến cơ thể em, chuyện em bị thiếu máu nghiêm trọng, có liên quan đến chuyện này hay không?”
Nghe anh hỏi như thế, trái tim Tô Huyên giật giật, ấp úng nói: “Sao anh…”
Cố Quân Diệc dùng cằm chống lên đỉnh đầu của nữ nhân, ngữ khí cùng động tác đều vô cùng ôn nhu:
“Bằng không em cho rằng anh thật sự cho em đi kiểm tra HIV sao?”
“Vương Chấn nói thân thể em vô cùng suy yếu. Vương Chấn chính là bác sĩ khám bệnh cho anh… khi đó anh sợ em sẽ biết anh còn quan tâm đến em, cho nên mới nói…”
Lúc này Cố Quân Diệc chỉ muốn đấm cho mình một phát, rõ ràng chân tướng đã bày ra trước mặt mình vô số lần, nhưng luôn bị bỏ qua.
Bất quá bây giờ ngẫm lại, mặc dù lúc ấy biết được hết thảy, anh cũng chưa chắc có thể lập tức thoải mái, chưa từng trải qua nỗi thống khổ khi biết mình hoàn toàn đánh mất nàng, không trở nên hèn mọn đến bụi bặm, anh sẽ không thể nhận ra rõ ràng như vậy, anh không thể không có nàng, Cố Quân Diệc không thể không có Tô Huyên.
Tô Huyên nhanh chóng nháy mắt: “Không có, không có ảnh hưởng gì”
Sau đó nàng ngẩng đầu, lấy tay đè lên ánh mắt của người trước mặt, tiến lên hôn lên môi anh.
“Trước kia em quả thật đã làm việc có lỗi với anh, chuyện trong quá khứ không thể thay đổi, nhưng em có thể cam đoan, sau này chỉ cần tình cảm giữa hai chúng ta vẫn còn, chỉ cần anh không phụ em, em cũng sẽ không bao giờ phụ lòng anh!”