Phần 173: Ngủ
Tô Huyên có một loại cảm giác, phàm là nàng hiện tại nói một câu “Phải”, thì đây chính là một câu nói giết người tru tâm.
Nàng hít sâu một hơi, không trả lời, mà đi vào phòng bếp, sau khi lục lọi khắp nơi, vất vả lắm mới tìm đủ nguyên liệu nấu một nồi cháo, lại chiên thêm mấy quả trứng, sau đó lại tìm được một ít món ăn kèm đặt trong góc, may mắn là những món này vẫn chưa hết hạn.
Khi bữa ăn này được đặt trên bàn, Cố Quân Diệc bị Tô Huyên ấn đến trước bàn ăn, trước tiên đem thuốc dạ dày tìm được đưa cho anh uống, sau đó chỉ chỉ vào tô cháo nóng hổi đang được đặt trên bàn.
Một màn này tương tự như tình huống xảy ra vào hơn một tháng trước, chẳng qua khi đó là ở trong căn hộ của anh, bây giờ nhớ tới bữa sáng bị ném vào thùng rác kia, Cố Quân Diệc chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Anh cúi đầu, múc từng thìa từng thìa cháo đưa vào miệng, động tác vô cùng chậm chạp, khiến người ta cảm thấy đây không phải chỉ là một tô cháo trắng đơn giản, mà là quốc yến gì đó, hơn nữa cả đời chỉ có thể ăn được một lần.
Sau khi ăn xong, Tô Huyên lại kéo nam nhân lên giường.
Một tay đẩy anh ngã xuống, chính mình cũng nằm lên, hung dữ mở miệng: “Ngủ!”, Thật coi mình là người máy sao? Không sợ bị đột tử à!
Cố Quân Diệc sửng sốt, đại não cứng ngắc hồi lâu rốt cục cũng hoạt động lại, giống như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, hồi tưởng lại một loạt động tác này của Tô Huyên, một ý tưởng hình thành trong đầu anh. Ngực đột nhiên kịch liệt nhảy lên, làm cho thanh âm của anh có thêm vài phần dồn dập:
“Em quan tâm đến anh?”
Thực ra, anh còn rất nhiều lời muốn hỏi, “Em muốn anh?” “, Hoặc là “Em vẫn còn yêu anh?”, Nhưng chung quy vẫn không dám tự cho là đúng nữa.
Tô Huyên ngẩng đầu, dùng sức cắn lên cằm nam nhân, để lại trên đó một hàng dấu răng.
“Nhắm mắt lại, ngủ! Nếu không em sẽ rời đi ngay bây giờ!”
Tuy rằng không nhận được câu trả lời, nhưng cũng không bị cự tuyệt, lại thêm cách nói chuyện không khách khí đã lâu không dùng ngược lại làm cho Cố Quân Diệc thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, ý tứ của nàng là, sẽ ngủ cùng anh?
Cánh tay đột nhiên siết chặt, Cố Quân Diệc nhanh chóng nhắm mắt lại, trình độ nhu thuận này, nếu để nhân viên Nhật Thăng nhìn thấy chắc hẳn cũng phải sợ hãi đến rớt cằm.
Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, suy nghĩ duy nhất trong đầu Cố Quân Diệc là, trước kia thường nghe người ta nói, không có vấn đề gì không thể giải quyết bằng một giấc ngủ ngon.
Hắn nguyện ý ngủ, bao nhiêu lần cũng được!
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào, nam nhân tuấn lãng khẽ nhíu mày, lông mi không ngừng rung động, cánh tay đột nhiên siết chặt, lại nhẹ nhàng buông ra.
Tô Huyên lại đợi một phút đồng hồ, thấy hai mắt đối phương vẫn không có ý định mở ra, hiển nhiên là đang giả bộ ngủ.
“Ngủ ngon không?”
Bị vạch trần, Cố Quân Diệc chỉ có thể mở mắt ra, bất động thanh sắc ôm chặt người trong ngực, sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt, thần thái của anh đã khôi phục lại được một chút, lúc này không biết có nên trả lời hay không, nếu nói không, nàng sẽ tiếp tục ngủ với mình sao?
Liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nam nhân, Tô Huyên đưa tay nhéo anh một cái, có chút không được tự nhiên mở miệng: “Anh và Hạ Nhuế Nhuế, thật sự là cái gì cũng không có?”
“Không có.”
Lần này trả lời rất nhanh, lại ý thức được ý tứ đằng sau câu hỏi này, trong mắt Cố Quân Diệc nổi lên một chút vui mừng, nhưng lại cực lực khắc chế, chỉ sợ đây là giỏ trúc múc nước.
“Còn những người phụ nữ khác thì sao? Trong 5 năm qua, anh có ở bên ai không?”
“Không”
“Ừm, em cũng không.”
Lời này làm cho ánh mắt nam nhân đột nhiên mở to, tựa hồ phi thường không thể tin được.
“Nhưng không phải là em…”