Phần 172: Nhẫn
Điều kỳ diệu nhất về tình yêu chính là ở chỗ, nó sẽ trở thành một ngày bình thường không có gì đặc biệt, đều trở nên khác biệt, khi ngọt ngào, không khí sẽ tươi sáng hơn một chút, Khi mâu thuẫn xảy ra, không khí sẽ nhuốm màu của những đám mây u ám.
Chờ đến khi tới trước cửa căn phòng quen thuộc, Tô Huyên cảm thấy mình có chút buồn cười, đã lâu như vậy, nơi này đã sớm thay đổi sang một hộ gia đình mới rồi, đồ dặc năm đó bọn họ lưu lại, hẳn là đã sớm vào trạm tái chế phế liệu.
Nhưng tựa như ma xui quỷ khiến, nàng vẫn ấn xuống chuỗi mật mã mở khóa cửa trong trí nhớ.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng đáp tiếng mở ra.
Giờ khắc này, trái tim trong lòng ngực nàng đập lên thình thịch, búp bê bày trên tủ giày trước sau như một nở nụ cười, giàn hoa lục la trồng trước trên ban công đã muốn phát triển lớn hơn gấp đôi trước kia, hết thảy đều là quen thuộc như vậy.
Tô Huyên từng bước đi vào, trong lúc giật mình tựa hồ trở về quá khứ.
Muốn nói trong phòng có gì khác biệt, chính là trong phòng khách đặt một bàn làm việc lớn, Cố đại boss vẫn luôn chú trọng hình tượng bề ngoài ngồi ngay ngắn trên ghế, anh mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, trên cằm mọc ra không ít râu ria, trên đầu trên mặt đều là vảy bạc vụn bay tán loạn, anh lại như không phát hiện, búa đồng cùng con dao khắc trong tay thỉnh thoảng lại có động tác, thỉnh thoảng còn kèm theo súng kíp thiêu đốt.
Mà bên cạnh tay anh, bày ra hơn trăm chiếc nhẫn bạc đã hoàn thành.
Hoa văn của chiếc nhẫn này rất quen mắt.
Khi thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn đang treo trên cổ nam nhân, Tô Huyên đột nhiên nhớ ra, đây là quà tết nàng tặng anh năm bọn họ chia tay.
Sau khi gặp lại vẫn không nhìn thấy, nàng còn tưởng rằng năm đó đã bị anh ném đi, lại không nghĩ tới…
Nàng chuyển tầm mắt đến những chiếc nhẫn đã hoàn thành, đều là kích thước của tay nàng, hơn nữa trên vách bên trong tất cả đều khắc chữ.
Mỗi một câu, đều không giống nhau.
Tô Huyên cầm từng chiếc nhẫn lên nhìn, phía trên mặt trong của mỗi một chiếc nhẫn đều là lời ân ái.
“Lần đầu tiên gặp tiểu ngốc có dụng tâm kín đáo”, “Kỳ thật em không cần đi về phía anh, em chỉ cần xuất hiện, liền đủ rồi”…” 06. 03 Định tình”…
Những lời ân ái này dường như được khắc theo thứ tự thời gian, đến những chiếc nhẫn mới nhất, chỉ lặp đi lặp lại hai câu “không chia tay”, “tình yêu của anh”.
Nam nhân giống như lâm vào ma chướng nào đó, không ngừng mài giũa, cọ rửa, điêu khắc… cũng không biết đã bao lâu không dừng lại để nghỉ ngơi, trong đôi mắt thâm sâu đã tràn đầy tơ máu, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền có thể té ngã.
Tô Huyên thật sự là nhìn không nổi nữa, một phen đem tất cả đồ đạc gạt đi, kéo người đi vào phòng tắm.
Động tác gần như là bạo lực, đem rửa sạch tất cả vụn bạc dính trên người nam nhân, cạo sạch râu ria, lại một lần nữa thay cho anh một thân quần áo sạch sẽ.
Thẳng đến khi người trong gương lại trở nên thanh tịnh đẹp trai, Tô Huyên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng cũng không biết vì cái gì, tựa hồ trong lòng nàng, Cố Quân Diệc nên như vậy, trên thực tế, nàng chỉ muốn xả giận lên người anh một chút liền thôi, nhìn đối phương bị đày đọa đến thay đổi hoàn toàn, trong lòng nàng một chút cũng không vui.
Hoàn toàn không phản kháng, để mặc nàng xử lý mình, người trong gương tựa hồ còn có chút mờ mịt, khóe miệng vô thức nâng lên, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.
“Có chuyện gì vậy? Là muốn anh đến dự lễ cưới sao?”
Câu nói này phi thường phù hợp với cách nói chuyện âm dương quái khí của Cố đại boss, nhưng khi phối hợp với dáng vẻ cúi đầu cùng nụ cười khổ bên môi kia, trong nháy mắt lại có một loại bi ai xót xa quanh quẩn trong không khí…