Phần 171: Nơi ký ức ngủ quên
Thật man rợ, phía dưới chắc chắn đã sưng hết rồi!!
Tô Huyên hít sâu một hơi, đẩy anh ra:
“Tránh ra, em còn muốn cùng bạn trai đi chọn kẹo mừng!”
Tô Huyên nói xong câu đó, tâm tình có chút phức tạp. Một bên cảm thấy toàn thân thoải mái, một bên lại có chút chột dạ cùng khó chịu, nhất là sau khi nhìn thấy trong mắt người nào đó nhiễm một tầng màu sắc tuyệt vọng, đáy lòng cũng nổi lên đau đớn rậm rạp.
Tề Chính Viễn vẫn đang đứng chờ nàng ở bên ngoài rèm cửa, Tô Huyên cởi váy cưới, thay quần áo của mình vào, lúc mặc lại quần lót, hoa huyệt vừa bị đối xử tàn nhẫn có chút sưng đỏ liền run rẩy, đau đến mức nàng “tê” một tiếng.
Thấy vậy, ai đó thì thầm: “Có đau không?”
Sau khi nói xong, bàn tay thật cẩn thận vuốt ve cánh hoa, đem tinh dịch nồng đậm mới bắn vào bên trong nhẹ nhàng móc ra, toàn bộ quá trình mặc dù không nói một lời, nhưng lại có một loại ôn nhu khó tả.
Chờ đến khi Tô Huyên muốn đẩy anh ra ngoài, nam nhân túm lấy tay nàng. Trong mắt anh tràn ngập hai loại cảm xúc, một bên là hắc khí bốc lên, cuồn cuộn không ngừng, một bên thì ảo não cùng khắc chế.
Anh cố gắng đè nén, thở dốc nặng nề vài lần, những chung quy vẫn buông ra, nhưng lúc này cả người giống như toàn bộ khí thần đều bị rút đi, ngay cả thân thể đang tựa vào tường cũng có chút lung lay sắp đổ.
Giờ khắc này Tô Huyên cư nhiên có chút không đành lòng muốn quay đầu lại.
Năm ngày trước khi tổ chức hôn lễ, Tô Huyên nhận được điện thoại của Trịnh Kỳ Nhiên.
“Tô Huyên tiểu thư, tôi không tìm được BOSS, từ ngày đó biết cô sắp kết hôn, cậu ta chưa từng xuất hiện nữa, trong căn hộ cho thuê không có, trong nhà chính cũng không có. Bất luận là đứng ở góc độ cấp dưới hay là nhân viên, tôi đều hy vọng cô có thể hỗ trợ tìm chúng tôi tìm anh ta…”
Nói xong câu này, người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát.
“Nếu như sớm biết kết quả cuối cùng là như vậy, lúc trước tôi đã không lưu lại cô… Tô Huyện tiểu thư, tôi không biết chuyện giữa hai người đến tột cùng là như thế nào, nhưng tôi biết, người không yêu, sẽ không quan tâm để bị thương tổn, nhất là sẽ không để mình bị thương đến tận xương tủy, những lời này áp dụng cho Quân Diệc, cũng áp dụng cho cô.”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Chạng vạng, hoàng hôn xuyên qua tầng mây đem kim quang phủ kín cả thế giới, Tô Huyên trong lòng phiền muộn, vô thức vừa đi lại vừa dừng lại, đợi đến khi phục hồi lại được tinh thần lại, mới phát hiện mình đã đến một địa phương cực kỳ quen thuộc.
Cách đó không xa là khuôn viên trường đại học A sừng sững, bên cạnh có rất nhiều sinh viên cũng những cặp tình nhân đang đi qua, trên mặt bọn họ tràn ngập nụ cười thanh xuân, đây chính thời điểm họ được sống trong những năm tháng rực rỡ.
Không biết xuất phát từ loại tâm lý gì, Tô Huyên cất bước đi lên tòa nhà quen thuộc này, năm năm trôi qua, nơi này có chút cũ kỹ, những cặp tình nhân từng ở nơi này cũng đều đã nhất nhất rời đi. Ký ức luôn sẽ có lúc trở nên loang lổ, Tô Huyên cho rằng mình đã sớm buông xuống, nhưng một giây khi hai chân bước lên bậc thang, trong đầu tự động hiện lên bóng dáng của người nào đó, hoặc ôm, hoặc kéo, hoặc đuổi, hoặc cõng… Dọc theo những bậc thang này đi lên, cầu thang vốn chỉ có một loại phương thức đi lên, hiện tại lại bỗng nhiên nhớ đến ngàn vạn loại, mỗi một loại đều không giống nhau.