Phần 163: Đây là thái độ của bạn bè?
Tô Huyên nhanh tay đè đầu anh lại, giờ phút này hoa tình cách môi nam nhân chỉ có mấy cm, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực kia, cánh hoa nhỏ bất giác nhanh chóng co rút lại, mật dịch cũng nương theo khe hở chảy xuống.
“Cố Quân Diệc, Cố tổng, đây là thái độ của anh đối với bạn bè sao?”
Lời này vừa nói ra, người quỳ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua cảm xúc kịch liệt, trước khi Tô Huyên phản ứng lại, thân thể cường tráng bộc phát ra lực lượng thật lớn, một tay đẩy nàng về phía vách tường phía sau, khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai đột nhiên kề sát vào, cơ hồ toàn bộ dán lên hoa huyệt.
Cả người Tô Huyên run lên, thắt lưng bị nâng cao theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng bàn tay đặt trên người nàng lại không nhúc nhích, thời gian giống như là bị người ta nhấn nút thả chậm. Mỗi một động tác đều rõ ràng như vậy, Tô Huyên mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nam nhân vươn đầu lưỡi thật dày, từ dưới liếm lên, liếm lên cả hạt đậu nhỏ.
“A~~~~a… Không…”
Tiếng thở dốc của Tô Huyên bỗng dưng tăng thêm, ánh mắt dời đi, lại không che giấu được cảm giác dưới thân, đầu lưỡi kia quấy rầy chung quanh, khoái cảm như điện giật kéo dài không dứt, cơ hồ làm cho người ta không cách nào thừa nhận, rồi lại chờ mong càng nhiều.
“Bạn bè? Em sẽ bị bạn bè liếm chảy nước sao?”
Nghe được những lời này, lý trí Tô Huyên thoáng hồi phục, lúc này mới phát hiện, trong hoa huyệt đã là một mảnh đại dương mênh mông, Cố Quân Diệc tựa như là người làm vườn tốt nhất, đầu lưỡi khẽ nhếch lên, mặt lưỡi cọ xát chung quanh, khe hoa nho nhỏ làm sao chịu được đùa bỡn như vậy, mật ong róc rách chảy xuôi, muốn dừng lại cũng không nhịn được.
Tựa hồ lại bị anh bắt chẹt.
Tô Huyên trong lòng khó chịu: “Phản ứng sinh lý mà thôi!”, Đầu óc nhớ tới một câu từng nghẹn trong cổ họng, làm cho nàng có chút không khống chế được lại mở miệng:
“Tôi đã có bạn trai, không cần anh!”
Chỉ hai câu hời hợt này, lại giống như một món vũ khí hủy diệt, làm cho trong mắt nam nhân xẹt qua từng tia khó chịu. Nhưng ngay sau đó anh giống như là cái gì cũng không nghe thấy, chuyên tâm cúi đầu, chỉ là đôi môi đang đặt trên cánh hoa mềm mại, hút càng dùng sức.
Có một loại “Tôi không nghe, tôi mặc kệ, tôi không tin”.
Tô Huyên mở to hai mắt không dám tin, lại hoàn toàn không ngăn cản được động tác của nam nhân, bị anh gắt gao kẹp chặt thắt lưng, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh, thỉnh thoảng xen lẫn dùng răng cọ cọ, mỗi nơi đi qua đều khiến cho nàng rùng mình.
Trong lúc hai người đối đầu, Tề Chính Viễn bên ngoài chờ hồi lâu lại mở miệng:
“Tô Huyên, em đã xong chưa?”
Ngay cả nhân viên cửa hàng của XX cũng tiến lên hỏi:
“Tô tiểu thư, cô có muốn kéo rèm ra không?”
Tô Huyên bị hỏi đến không có biện pháp, hết lần này tới lần khác người nào đó vẫn không nhúc nhích, còn cố ý đem váy cưới toàn bộ buông xuống, đem chính anh hoàn toàn che đi.
Trước khi che lại còn mím đôi môi đang dính đầy chất lỏng trong suốt, giống như tri kỷ, còn thân mật nói: “Em thử thật kỹ, tôi không quấy rầy, dù sao cũng là váy cưới, rất quan trọng!”
Ai nha, không quấy rầy thì anh đừng có trốn ở trong làn váy, không quấy rầy thì anh cũng đừng cắn a!!!
Tô Huyên bị chọc tức đến bật cười, nơi mẫn cảm nhất bị cắn, dục vọng trong thân thể nổi lên từng đạo gợn sóng, lại gặp phải bên ngoài nhiều lần thúc giục… trong lúc vội vàng, nàng trực tiếp kéo rèm ra.
Được rồi, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng đi ra ngoài, vạn nhất bị phát hiện, đường đường là tổng giám đốc Cố lại chui vào váy cưới của người khác, xem anh có mất mặt hay không.
Cũng là bị tức đến choáng váng, Tô Huyên không ý thức được, từ giờ khắc này trở đi, bọn họ đã bị ràng buộc lại cùng một chỗ.