Phần 149: Nàng đang xem mắt
Toàn bộ trái tim giống như bị nâng lên cao, lại nhẹ nhàng buông xuống.
“Thế nào? Cố tổng còn đang chờ người nào sao?”
Tần An Dục giống như có điều nghi hoặc, khẽ nhướng mày hỏi.
“Không”
Cố Quân Diệc đè nén cảm giác mất mát, với tư cách là chủ nhà, anh vẫn chăm sóc thỏa đáng tất cả mọi thứ.
Một bữa cơm, hai thằng nam ngồi ăn với nhau, ngoại trừ công việc thật sự không có gì để nói, Cố Quân Diệc mấy lần muốn giải thích chuyện của anh và Tô Huyên, nhưng đều bị nghẹn lại.
Rõ ràng, con đường này không thể đi.
Cố Quân Diệc mơ hồ hiểu được, hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay, cũng không phải là đối phương đang khảo nghiệm anh hoặc cho anh cơ hội, mà hoàn toàn là ngược lại, đối phương đang dùng hành động thực tế để cự tuyệt anh.
Chính là không biết, đây là thủ đoạn của Tần tổng, hay là ý tưởng của nàng.
Nghĩ đến điểm này, trái tim Cố Quân Diệc đột nhiên co rút lại, mỗi một tấc tế bào đều giống như bị người ta siết chặt, từng chút từng chút nổi lên đau đớn.
Hết lần này tới lần khác, điện thoại của Tần An Dục lại vang lên.
Khi nghe thấy đối diện truyền đến thanh âm quen thuộc, toàn thân Cố Quân Diệc trở nên căng thẳng.
Khả năng cách âm của điện thoại rất tốt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy vài từ, cái gì mà cũng không tệ lắm, chỉ là ngây ngô một chút.
Ngược lại, khi Tần An Dục trả lời, mỗi chữ đều rõ ràng như vậy.
Ông nói: “Hừ, mẹ con cũng cảm thấy cậu ta là tốt nhất, nói cái gì mà giáo sư trẻ tuổi nhất, cái gì mà chỉ số THÔNG MINH cao, ba chỉ cảm thấy không được, ngơ ngác, ngay cả Tiểu Hoài cũng không bằng… Ừm, xem phim xong trở về sớm một chút, nhớ gọi video cho mẹ con, bà ấy còn muốn giới thiệu người khác cho con…”
Như có một đạo sấm sét đánh ngang tai, Cố Quân Diệc chỉ cảm thấy hô hấp của mình dường như cũng ngừng lại.
Nàng, đang hẹn hò với một người đàn ông khác?
Tô Huyên lúc này đúng là đang đi xem mắt.
Đối tượng xem mắt là một học giả cấp 10, đeo kính gọng vàng, tên là Tề Chính Viễn, giáo sư trẻ nhất đại học A.
Tô Huyên mơ hồ biết được, phụ thân người này, lúc còn trẻ từng theo đuổi mẹ Tô. Bởi vậy lần xem mắt này, lão Tần ngoài miệng vui vẻ ha hả đáp ứng, kỳ thật nửa điểm cũng không vui.
Lúc này bọn họ đã ăn cơm và xem phim xong, bây giờ đang đi dạo quanh bờ sông.
Đối với hai người xem mắt, bộ phim vừa rồi là chủ đề tốt nhất.
Bộ phim nói về một tay đua nổi loạn vô tình xuyên không trở về thời gian 20 năm trước, từ một góc độ khác và quá trình khác quen biết với cha mình, cốt lõi của bộ phim là nhân vật chính và cha anh, giải quyết mâu thuẫn của mình cha, cùng đối diện với chính bản thân mình, tìm kiếm sơ tâm.
Trong một bộ phim tràn đầy năng lượng tích cực như vậy, hai vị sinh viên khoa học tự nhiên đã chạy lạc đề tài.
Hai người trước tiên trò chuyện về đổi mới kỹ thuật.
Dưới ảnh hưởng hơi thở học thuật cực mạnh của đối phương, Tô Huyên bất đắc dĩ nói đến sự thay đổi của ngành quảng cáo đương đại.
“Douglas Eng đã từng nói, từ quảng cáo của một quốc gia, có thể thấy lý tưởng của đất nước này… Mấy chục năm nay, truyền thông quảng cáo cũng đã hoàn thành quá trình từ thực thể đến ảo, đa dạng hóa, phân mảnh và cá nhân hóa đã trở thành dòng chảy không thể đảo ngược…”
Lưu loát nói xong một đoạn này, tế bào não liền chết một mảng lớn, chậc, lúc nàng còn học đại học, đối mặt với giáo sư cũng không nghiêm túc như vậy đâu!!