Phần 148: Giọng nói khắc cốt ghi tâm
Nhìn người đang chậm rãi nói chuyện trước mắt, Tần An Dục không thể không thừa nhận, Cố Quân Diệc là một người trẻ tuổi rất ưu tú.
Dự án phát triển khu vực Tây thành, không chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành hình thức ban đầu, trong khoảng thời gian đó, giới thiệu cơ sở vật chất phụ trợ càng là toàn diện, vừa hoàn thiện lại vừa có tính sáng tạo, cho dù mới chỉ là một phần kế hoạch của dự án, đã có thể nhìn thấy vẻ phồn hoa ở phía sau, cùng một phương thức, chỉ cần sao chép với số lượng lớn, liền có thể hình thành một vòng tròn thương mại.
Có tài hoa, có quyết đoán, có nhân mạch, gia sản của Cố gia chỉ là thêu hoa trên gấm, chỉ cần có đủ thời gian, tuyệt đối sẽ là nhân vật mang tính bước ngoặt. Cho dù mình vào trước làm chủ, đối với hắn có ấn tượng không tốt, lúc này cũng chọn không ra được sai lầm.
Ánh mắt nhìn nam nhân của con gái mình, kỳ thật cũng không tệ lắm.
Hạng mục tán gẫu đến giữa, đột nhiên có trợ lý gõ cửa tiến vào, trong tay bưng một món tráng miệng nhỏ, dưới là một lớp kem trắng sữa, phía trên là dâu tây đỏ tươi xinh đẹp, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thèm ăn.
Tần An Dục cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ về phía phòng nghỉ ngơi, ý bảo trực tiếp đưa vào.
Trợ lý hiển nhiên là quen đường, trực tiếp rẽ phải, gõ nhẹ cửa hai cái.
“Mời vào”…
Chỉ là hai chữ, nhưng lại quen thuộc vô cùng!!! Chính là giọng nói khắc cốt ghi tâm.
Cố Quân Diệc vừa nghe thấy, trái tim liền bắt đầu đập thình thịch, nỗi nhớ cuồn cuộn không ngừng trong lòng anh, thì ra bọn họ đang ở dưới cùng một mái nhà sao? Khoảng cách còn chỉ là không quá hai mươi mét.
Nam nhân vừa rồi còn nói chuyện ổn trọng, tuy rằng vẫn là đối đáp như nước chảy, nhưng biểu tình cùng tứ chi cứng ngắc hơn không ít, ánh mắt luôn bất giác hướng về phía phòng nghỉ ngơi nhìn qua, cái loại nhớ nhung cùng yêu thương này, giả vờ không được.
Tần An Dục nhìn thấy, nhưng không có nửa điểm mềm lòng, thậm chí sau khi phát giác đối phương kéo dài thời gian, ông liền chủ động kêu dừng:
“Được rồi, hôm nay liền nói đến nơi đây đi”
“Tần… Tần tổng, ngài từ xa mà đến, nếu không ngại, buổi tối tôi có thể mời ngài ăn cơm không?!”
Nam nhân trẻ tuổi lễ phép thỏa đáng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ khẩn trương không che giấu được.
Trong mắt Tần An Dục hiện lên chút suy ngẫm, dừng lại nửa giây, lại tựa hồ như là không chút để ý, đáp lời:
“Được.”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Cố Quân Diệc dùng thời gian nhanh nhất, hoàn thành toàn bộ quá trình, từ đặt nhà hàng cùng món ăn đến chỉnh lý dung mạo.
Trong thời gian đó, anh thay đổi ba bộ âu phục khác nhau, sau khi xác định mình không có nửa điểm sai sót, về phần khách sạn, cũng là tiêu chuẩn đỉnh cấp, ngay cả trang trí trên bàn ăn, đều là anh tự mình điều chỉnh qua.
Món ăn càng được lựa chọn kỹ lưỡng, có một nửa là món Tô Huyên thích, một nửa còn lại là sở thích của Tần An Dục mà anh hỏi thăm được.
Quá trình chờ đợi quá khó khăn, theo thời gian đến gần, tim anh nhảy lên điên cuồng trong ngực, tiếng trống ngực thình thịch trộn lẫn với nhau, như sấm sét nổ vang. Trong đầu không ngừng tưởng tượng, cùng suy nghĩ đợi lát nữa phải nói cái gì.
Thậm chí bởi vì quá căng thẳng, trong lòng bàn tay anh còn có chút mồ hôi.
Đúng sáu giờ, khi cửa phòng được đẩy ra, Cố Quân Diệc không khống chế được đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, Tần An Dục mặc một thân âu phục màu đen, khí thế cường đại đi vào, đi theo phía sau ông chính là trợ lý, sau đó… không còn nữa.
Không có nàng.