Phần 143: Giả heo ăn thịt hổ
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, ngay cả Cố Quân Diệc ngây ngẩn cả người, con ngươi sâu thẳm quen thuộc khẽ phóng đại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, anh há miệng muốn nói cái gì đó, rồi chợt dừng lại.
Tô Huyên xoa xoa tay, đưa hộp cơm qua: “Ba, con đợi ba thật lâu~”
Nói xong nàng phi thường thả lỏng đưa ngón tay hướng về phía nhân viên phục vụ đang không ngừng run rẩy trước mặt, bắt đầu cáo trạng: “Cô ấy nói con không mặc trang phục chính thức, không có thiệp mời, không xứng ở lại đây ~”
“Không không không…”, nhân viên phục vụ kia lập tức lắc đầu, cả tòa nhà này đều là sản nghiệp của Tần gia, cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ, nào có tư cách đuổi cô chủ nhỏ nhà mình?
Cô ta đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía quản lý khách sạn, cũng chính là anh họ của mình, đã thấy đối phương biểu tình như muốn ăn thịt cô ta, hiển nhiên là không có khả năng ra tay giúp, liền lập tức sợ hãi cầu xin tha thứ.
“Tôi sai rồi, khách sạn không có yêu cầu hạn chế ăn mặc, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, Tô đại tiểu thư, tôi sai rồi…”
Tô Huyên lại làm như mắt điếc tai ngơ, lại đưa tay về phía mấy người trong đám người, mấy người bị nàng điểm mặt đều là mấy vị lúc trước dùng miệng lưỡi công kích nàng lợi hại nhất, nhất là người dùng ánh mắt mê mẩn nhìn chằm chằm nàng, bị nàng trọng điểm chỉ mặt.
Không cần Tần An Dục ra tay, Từ Hoài ở phía sau ông liền phất phất tay, trực tiếp lệnh cho bảo tiêu đem những người này ném ra ngoài, kẻ từ sau ngày hôm nay, những người này đều sẽ bị kéo vào danh sách đen của Tần thị.
Người ham mê nhan sắc của Tô Huyên là người tồi tệ nhất. Hắn vốn chỉ là một tên ăn chơi trác táng thuộc bàng chi của Lưu gia, hiện tại liền gặp xui xẻo, Từ Hoài trực tiếp tỏ vẻ Tần thị không hợp tác với Lưu gia nữa, mà Lưu gia chuyên môn cung cấp một loại pin truyền thống cho công ty con của Tần thị, nhất định sẽ đại thương nguyên khí.
Trên thương trường, một lần sai lầm liền có thể là vạn kiếp bất phục, người này hẳn là sẽ bị người nhà Lưu thị xé rách.
Giờ khắc này, biểu tình của mọi người ở đây, giống như bị cái ly đựng đủ loại màu sắc đổ vào mặt, vô cùng màu sắc. Hầu như ánh mắt tất cả mọi người khi nhìn về phía Tô Huyên đều là một ý tứ…
Bối cảnh hùng hậu như vậy, dựa vào liền có thể đi ngang, ấy vậy mà lại cầm kịch bản “Tiểu tam bị vứt bỏ” không chịu buông tay a!
Những người đã từng nói lời trào phúng, dùng ánh mắt khinh bỉ trừng qua Tô Huyên, lúc này đều vội vàng trốn vào trong đám người, sợ lại bị nàng điểm mặt, lúc đó liền xui xẻo.
Tô Huyên cũng đồng thời nhận được ánh mắt của ba mình, ông nhìn như vẫn ưu nhã trầm ổn như trước, nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện lên mấy chữ… “thật có tiền đồ”, vậy mà còn bị người khác bắt nạt.
Tô Huyên không cho đây là nhục, ngược lại còn tự lấy làm tự hào, giơ cằm lên nhìn về phía ba mình.
Trong giới này, cho dù bản thân nàng có ưu tú thế nào, làm bao nhiêu hạng mục, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến bọn họ vừa kiêng kỵ vừa triệt để chèn ép nàng, tuyệt đối sẽ không thể làm cho bọn họ e ngại, nhất là giống như bây giờ, trong sợ hãi còn mang theo kính nể.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa thế đơn lực bạc cùng bối cảnh hùng hậu.
Hey, không cẩn thận lại đạt được thành tựu giả heo ăn thịt hổ ~ thực sự là quá sảng khoái!