Phần 142: Con gái của Tần An Dục ta
Mẹ Cố cùng Hạ Nhuế Nhuế nghe anh trả lời như thế, trong mắt lại xẹt qua một tia mừng như điên.
Mẹ Cố kéo tay Hạ Nhuế Nhuế lên, trong giọng nói tràn đầy vui mừng:
“Nhuế Nhuế a, bác đã sớm nói qua, Quân Diệc thích con, Cố gia chúng ta, chỉ tiếp nhận một mình con làm con dâu mà thôi!”
Khuôn mặt của Hạ Nhuế Nhuế đỏ bừng, mang theo ánh nhìn của tiểu nữ nhi xinh đẹp, nàng dường như lơ đãng nhìn Tô Huyên một cái, trên mặt còn mang theo lo lắng.
Mẹ Cố cũng theo đó liếc nhìn Tô Huyên một cái, hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay với sinh viên phục vụ bên cạnh:
“Nơi này tốt xấu gì cũng là khách sạn tốt nhất thành phố, phiền toái các người tăng quy cách lên một chút, không nên tùy tiện để mặc cho bất kỳ loại người nào cũng có thể đi vào! Đều là nhân vật có đầu có mặt, va chạm không nổi!”
Nhân viên phục vụ đứng lặng ở một bên đã lâu lập tức liên tục lên tiếng xin lỗi, khi chuyển sang Tô Huyên, lập tức thay đổi sang một gương mặt khác, cực kỳ không khách khí:
“Vị tiểu thư này, yến hội lần này cần ăn mặc trang phục chính thức, đồng thời phải xuất trình thiệp mời tham dự, phiền cô mau chóng rời đi!”
Hai chữ tiểu thư còn đặc biệt nhấn thêm trọng âm, hiển nhiên những người này đều nghe được ám chỉ của mje Cố, trong mắt lộ rõ vẻ trào phúng. Giữa hai hàng lông mày lại tỏ ra cực kỳ không kiên nhẫn, bàn tay nâng lên kia, cơ hồ chọc vào trên người Tô Huyên, tựa hồ nếu nàng không rời đi, sẽ có người “mời” nàng đi ra ngoài.
Tất cả những lời tục tĩu đều hướng về phía Tô Huyên đâm chọc, ánh mắt đám người ở bốn phương tám hướng toàn bộ mang theo cười nhạo cùng khinh bỉ, những người này thậm chí không thèm che dấu thanh âm của mình:
“Tiểu tam này cũng quá lớn mật đi, chủ động tới cửa gây náo loạn, quả thực là tìm nhục nhã, cũng không nhìn Hạ tiểu thư người ta có thân phận gì, thật sự là không biết tự lượng sức mình!”
“Muốn lên chính thất mà, chính là thủ đoạn quá thấp kém, đám gây chuyện trước mặt mẫu thân người ta, thật sự là ngu xuẩn!”
“Nhưng cũng phải nói, cô gái này lớn lên bộ dáng cũng được, xem ra Cố thiếu chơi chán rồi, đợi lát nữa tôi đi nhặt một cái thử xem…”, người này bộ dạng say mê, lúc nói chuyện còn nhìn vào các bộ phận nữ tính của Tô Huyên ẩn vài lần.
Đủ loại ác ý đập vào mặt, giờ khắc này, giống như là tất cả mọi người đều có cừu oán với Tô Huyên.
“Nói đủ chưa?”
Thấy tình cảnh này, Cố Quân Diệc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt chuyển hướng ra xung quanh, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng những người này. Nhất là người nói chuyện cuối cùng, đối mặt với tầm mắt như chim ưng của anh, liền giống như là đột nhiên bị bóp cổ, mặt trướng lên đỏ bừng, nói không nên lời.
Nhưng lời cảnh cáo của anh có hiệu quả với những người khác, nhưng với mẹ Cố thì chưa chắc.
“Con mới là đủ rồi!! Quân Diệc, con thật là coi chúng ta cái gì cũng không biết sao…”
Mặt mày mẹ Cố nghiêm túc, trước mặt một đám người xem kịch, bắt đầu giải thích chi tiết:
“Người phụ nữ này chính là người con kết giao khi còn đại học đúng không, lần lượt dây dưa không rõ với mấy người đàn ông, hết lần này đến lần khác lại bắt đầu tiếp cận con, rõ ràng là có dụng tâm khác… Nữ nhân hạ tiện như vậy, Cố gia chúng ta vô phúc tiêu thụ! Trời sinh dâm…”
“Câm miệng lại!”
Cố Quân Diệc lớn tiếng quát, hai mắt như muốn nứt ra, thân thể khẽ lắc lư, hiển nhiên là cực kỳ tức giận. Nhưng thanh âm của anh, lại bị một thanh âm khác càng có khí thế hơn áp chế.
Cửa yến hội không biết từ khi nào đã mở rộng, các vị khách quan trọng như chúng tinh vây quanh mặt trăng, vây quanh gia chủ Tần gia đang từ xa đi đến, khuôn mặt của ông lạnh lùng, thanh âm trầm thấp lại hữu lực có tiếng:
“Con gái Tần An Dục ta, hoa tâm một chút thì sao?!”