Phần 141: Đính hôn?
Hiển nhiên, vị này cũng có ấn tượng sâu sắc với Tô Huyên, nói không chừng còn lén điều tra thêm chi tiết.
“Bá mẫu, Tô Huyên tiểu thư chỉ là thuận tiện đi ngang qua tìm con nói chuyện phiếm. Chúng ta đi vào đi…”, Tiểu Thanh Mai lập tức vội vàng đứng ra giải thích, nhưng hốc mắt cô vẫn còn đỏ, nước mắt nơi khóe mắt cũng chưa khô đi, vừa nhìn liền biết không ổn.
Mẹ Cố đã chứng kiến đủ loại thủ đoạn nữ nhân thượng vị, lập tức đưa ra được phán đoán về tình huống trước mắt, bà lắc đầu:
“Nhuế Nhuế, con chính là quá mềm mại, thế cho nên mới bị những nữ nhân không ba không bốn bên ngoài cưỡi lên đầu! Vị này, chắc là Tô… tiểu thư phải không?”
Cố ý dừng lại như thế, thậm chí sau khi nói xong hai chữ “tiểu thư”, trên mặt mẹ Cố còn rõ ràng mang theo vẻ khinh miệt rõ ràng.
“Hôm nay tôi coi như nói chuyện rõ ràng với cô, Cố gia chúng ta từ trước đến nay chú trọng gia phong, tuyệt đối sẽ không để cho một nữ nhân như cô gả vào trong nhà, Quân Diệc bất quá là chơi đùa cùng cô mà thôi. Trong bữa tiệc hôm nay, chúng ta cũng cố ý tuyên bố tin tức hai nhà Cố Hạ kết thông gia, hy vọng Tô tiểu thư biết điều một chút, tự hiểu rõ thân phận gì của mình là gì, tránh để làm ra chuyện không hay!”
Vừa rồi khi ba người nói chuyện, đã có không ít người nhìn qua, lúc này mẹ Cố đến, càng hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt, chỉ vài ba câu vừa ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Huyên trong nháy mắt liền thay đổi, tràn ngập ác ý cùng khinh bỉ không chút che dấu, còn có người cầm lấy điện thoại di động chụp lại, không cần phải nói, lập tức, một câu chuyện tiểu tam không biết xấu hổ muốn tới cửa thượng cung sẽ được lưu truyền rộng rãi.
Tô Huyên lại làm như không phát hiện, chỉ nhìn về phía Cố Quân Diệc:
“À, trách không được anh lại muốn để cho tôi rời đi, là sợ tôi làm hỏng chuyện tốt của anh?”
Nói tới đây, Tô Huyên lại cảm thấy ngực có chút chua xót, nàng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, từ rung động lần đầu gặp nhau khi còn trẻ, đến sau này yêu đương, phản bội, chia tay, hoài niệm, cho dù là năm năm xa cách, anh vẫn chiếm một phần lớn nhất trong đời sống tình cảm của nàng.
Tô Huyên vẫn cảm thấy mình nợ anh, vẫn muốn tìm được một điểm cân bằng mới, nhưng lúc này, khi hết thảy mở ra, mới phát hiện mọi chuyện so với nàng dự đoán còn tệ hơn. Tất cả những giai đoạn tình cảm giữa bọn họ, dù là trước kia hay hiện tại, đều không có sự thẳng thắn và tin tưởng lẫn nhau.
Giống như cuối cùng đã tìm được đáp án, Tô Huyên cười nhẹ:
“Anh thật sự muốn đính hôn với cô ấy?”
Cố Quân Diệc đứng giữa mọi người, nhưng trong mắt lại chỉ có thể nhìn thấy người trước mặt, trong ngực bắt đầu khởi động một cỗ cảm xúc cực kỳ mãnh liệt…
Tô Huyên, cô phải nhìn cho rõ, tôi không phải là một con rối gỗ mặc cho cô đùa bỡn, cũng không phải là một nô lệ cầu xin cô thương hại, chỉ cần cô vẫy vẫy tay là có thể vẫy đuôi mừng chủ, trước kia cô nói cô muốn làm Cố phu nhân, hiện tại cô nói cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với tôi, nhưng trong thiên hạ làm sao có đạo lý tất cả mọi chuyện đều thỏa mãn theo nguyện vọng của cô, những thứ cô đã vứt bỏ, mất chính là mất. (Đây là suy nghĩ trong lòng Cố Quân Diệc nha)
“Nếu tôi nói có thì sao?”
Cơ hồ ngay khi anh nói xong câu kia, nụ cười nhạt duy nhất trên mặt Tô Huyên cũng không còn nữa.
Cố Quân Diệc cẩn thận nhìn người trước mắt, ước chừng năm năm, hận ý đè nén suốt năm năm, vào giờ khắc này nhìn thấy vẻ khổ sở cùng hoảng hốt trên mặt nàng, theo lý anh hẳn là nên cảm thấy sảng khoái đi.
Nhưng trong ngực lại giống như thiếu đi một góc, tiếng gió phần phật gào thét mà qua, trống rỗng, không nơi dựa vào. Ngón tay đặt ở bên đùi khẽ cong lên nhiều lần, đôi khi còn phát run một cách khó hiểu.