Phần 134: Tỏ tình
Nam nhân luôn luôn không nói chuyện chậm rãi mở miệng, dưới ánh đèn mờ, lộ ra giọng nói có chút lo lắng:
“Đừng uống!”
Tô Huyên nhận ra đây là Trần Hạo Vũ bị nàng dựa vai ngủ ở buổi họp sớm.
“Chậc, muộn hồ lô!”
Vừa lên tiếng liền bắt chước theo cách gọi của Tiểu Hồng gọi biệt hiệu của anh, liền thấy Trần Hạo Vũ lập tức đỏ mặt.
Tô Huyên có chút thiếu đòn còn muốn hô thêm một tiếng “Hậu cung số một”, nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ qua, người trong tổ bọn họ nói giỡn thì thôi, nếu chọc cho đối phương hiểu lầm, ngược lại không tốt.
Tô Huyên đang muốn tiếp tục chiến đấu với ly rượu, chỉ thấy người trước mắt đột nhiên mở miệng: “Tâm tình cô không tốt, vì sao?”
Kinh ngạc trước sự nhạy bén của nam nhân, Tô Huyên nhịn không được tự giễu:
“Bởi vì đố kỵ câu chuyện lãng mạn của tổng tài bá đạo cùng tiểu kiều thê~”
Nam nhân đăm chiêu nhìn nàng, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chẳng qua Tô Huyên say mê mua say nên không hề chú ý tới.
Bầu không khí trong KTV càng ngày càng nóng bỏng, dù sao vốn là vì kết bạn mà tổ chức, chỉ chốc lát sau, thật đúng là giống như Nhạc Hồng Hồng nói, có mấy người để ý lẫn nhau, mày tới mặt lui, tiệc độc thân cũng bắt đầu bị nhiễm mùi chua.
Đến giữa, có người bắt đầu chơi trò nói thật hay thử thách, cùng các loại trò chơi hài hước khác, còn đào bới ra không ít chuyện riêng tư của nhau, Tô Huyên cũng không thể may mắn thoát khỏi, nói ra nàng đã qua bao nhiêu lần yêu đương, biệt danh của bạn trai cũ v… v… tất cả đều bị lột ra ngoài.
Trong đó có một vòng, Trần Hạo Vũ ngồi bên cạnh Tô Huyên thua, liền chọn thử thách.
Liền bị yêu cầu hát tình ca trước mặt mọi người.
Người được công nhận là “muộn hồ lô” hát tình ca, vừa nghe đã khiến tất cả mọi người đều mong chờ không thôi.
Trần Hạo Vũ đỏ mặt đứng trên sân khấu, một bài tình ca trong tiếng trêu chọc ồn ào của mọi người vất vả lắm mới hát xong, mặc dù không tính là kinh diễm cỡ nào, nhưng cũng hoàn chỉnh ngoài dự liệu của mọi người.
Mọi người nhất trí vỗ tay, có người còn nói đùa, hỏi: “Muộn hồ lô, có phải là cậu có người trong lòng hay không, không ngờ khi hát còn cảm động như vậy~~”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, lại không nghĩ tới Trần Hảo Vũ bình tĩnh nhìn Tô Huyên.
Trái tim Tô Huyên giật giật, có một loại dự cảm khó hiểu, không thể không lắc lắc đầu tỏ ý đừng, nhưng đối phương ngược lại càng thêm kiên định, giơ micro lên, chậm rãi mở miệng trước mặt mọi người:
“Tô Huyên, tôi biết có chút đột ngột, nhưng tôi thích em.”
Lần này liền khơi dậy hàng ngàn tầng sóng, chén rượu trong tay Tô Huyên thiếu chút nữa không nắm vững được.
Trong lúc cả hội trường ồn ào, nàng bị người khác đẩy lên giữa đài, Trần Hảo Vũ ánh mắt chân thành nhìn nàng, dưới đáy mắt là mười phần khẩn trương.
Tô Huyên thở dài trong lòng, đang suy nghĩ nên ôn hòa lễ phép cự tuyệt như thế nào mới không làm tổn thương mặt mũi đối phương, cũng có thể làm cho buổi tụ hội tối nay không bị ảnh hưởng.
Đang lúc nàng suy nghĩ, lại không biết là ai âm thầm đẩy Trần Hạo Vũ một phen.
Nam nhân đang ở trong trạng thái khẩn trương không đứng vững, trong nháy mắt ngã về phía Tô Huyên, anh phản ứng cực nhanh vặn vẹo thân thể, nhưng vẫn có xác suất rất lớn sẽ đụng phải.
Tô Huyên theo bản năng, phản ứng lui về phía sau, nhưng lại không chú ý phía sau có một cái thang nhỏ, sau khi cảm giác được dưới chân không đúng, nàng lập tức xoay chuyển phương hướng, lại không nghĩ vừa vặn cùng Trần Hạo Vũ đụng vào nhau.
Cũng trùng hợp, góc độ quay đầu của hai người cơ hồ không sai biệt lắm, đôi môi ấm áp của nam nhân lướt qua khuôn mặt nàng.
Toàn bộ động tác này, nhìn như thong thả, kỳ thật cũng chỉ là vài giây, từ góc độ người ngoài mà xem, rất giống như hai người đang ôm nhau sau khi thổ lộ, thậm chí còn có một nụ hôn nhẹ nhàng.