Phần 129: Thuốc tránh thai
“Uống đi, tôi nghĩ cô có lẽ cũng không hy vọng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nhỉ?”
Người đàn ông thản nhiên mở miệng, ánh mắt một giây cũng không dừng lại trên người nàng.
Đây có phải là thuốc tránh thai không?
Tô Huyên nhịn không được nhớ tới thật lâu trước kia, lúc mới bắt đầu, Cố Quân Diệc luôn muốn đeo bao cao su, nhưng Tô Huyên lại không thích loại cảm giác ngăn cách này, hơn nữa nàng cũng biết thân thể mình cực kỳ khó mang thai, liền nháo không cần.
Cố Quân Diệc thử vài lần rồi mới phát hiện, trên mạng nói các loại biện pháp tránh thai nhân tạo, quá khó áp dụng lên trên người nàng, hoa huyệt của nàng quá chặt, đến lúc cao trào lại càng phi thường động tình, đừng nói rút ra, muốn động một chút cũng khó. Nhưng mang theo bao cao su, nàng lại không nói không thoải mái.
Luyến tiếc để bạn gái uống thuốc, Cố Quân Diệc chỉ có thể nghĩ, nếu mang thai, liền kết hôn. Sau khi hạ quyết tâm, sau này mỗi một lần ân ái, anh lại có thêm một phần chờ mong.
Nhưng bây giờ, lúc trước nam nhân trăm phương rời không nỡ kia, cũng có thể mặt không đổi sắc đưa thuốc tránh thai tới.
Ngực hơi lạnh, sau khi nhận lấy viên thuốc nuốt xuống, Tô Huyên đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi còn nghiêm túc cố ý ăn mặc một phen, ngẫm lại quả thật có chút buồn cười.
Nhưng nàng cũng không ngờ rằng, chỉ như vậy vẫn là chưa đủ.
Sau đó, Cố Quân Diệc đưa nàng đến bệnh viện.
Thực hiện một vòng kiểm tra sức khỏe tổng quát, bao gồm cả xét nghiệm HIV.
Trong nháy mắt, Tô Huyên thật muốn xoay người rời đi.
Trên phiếu kiểm tra là báo cáo tình trạng sức khỏe của Tô Huyên, cho thấy nàng rất khỏe mạnh, trong cột phụ khoa còn viết rõ ràng, không dễ thụ thai.
“Hiện tại yên tâm rồi chứ?”
Ngữ khí của Tô Huyên có chút trào phúng, không biết là vì nàng đang nói đến chuyện mình không nhiễm HIV, hay là nói đến chuyện mình không dễ thụ thai, hoặc là cả hai đều có.
Trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy, nam nhân tuấn nhã lãnh đạm vẫn lat khuôn mặt không chút thay đổi, chỉ là ngón tay nắm báo cáo siết chặt hơn một chút.
Chỉ là một lát sau, Cố Quân Diệc đưa cho nàng một phần hiệp ước.
Đây là một phần biên bản hiệp ước bao dưỡng phi thường cẩu huyết, thời gian nửa năm, bên trong quy định, nửa năm này, nàng được anh bao dưỡng, hai người ngoại trừ đối phương, không thể có quan hệ với bất kỳ người nào khác, cũng không thể công khai với bên ngoài. Thỏa thuận này rất chi tiết, thậm chí cả số lần ân ái cũng được viết ra rõ ràng.
Tô Huyên căn bản không nghĩ tới, tiết mục cẩu huyết như vậy sẽ xuất hiện trên người mình, trong lúc nhất thời vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy khó chịu.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng suốt một lúc lâu, rơi vào mắt người đàn ông liền trở thành một ý nghĩa khác.
“Thế nào? Cái gọi là muốn ở bên tôi, hóa ra là có điều kiện khác sao?”
“Điều kiện gì, Cố phu nhân? Cô nghĩ tôi sẽ cưới cô sao?”
Trong nháy mắt đó, vẻ châm chọc trong mắt đối phương như biến thành thực chất.
Tô Huyên hít sâu một hơi, tuy khó chịu nhưng vẫn cầm lấy bút, ký tên mình lên bản hiệp ước cẩu huyết kia.
Thôi, bao dưỡng thì bao dưỡng, coi như là mình nợ anh.
Mắt thấy sắc mặt nữ nhân tuy rằng khó coi nhưng vẫn ký tên, Cố Quân Diệc ngược lại ngẩn người, một lát sau, lại khôi phục như thường, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
Sau đó, mối quan hệ của hai người cũng có chút thay đổi.
Từ ngày ký tên, Tô Huyên dường như thích ứng cực tốt với chuyện này, trực tiếp lấy cớ “bao dưỡng” dọn vào ở trong căn hộ của Cố Quân Diệc.
Mà Cố Quân Diệc không biết vì sao cũng không cự tuyệt, Tô Huyên có đôi khi sẽ cảm thấy, đại khái là vì thuận tiện cho việc ân ái đi. Dù sao, anh có bao nhiêu yêu thích với thân thể nàng, nàng tương đối rõ ràng.
Một người là đại côn bổng thiên phú dị bẩm, một người là yêu nữ dâm đãng sở hữu cực phẩm tao huyệt mê người, lại đều đã nín khô suốt năm năm, một khi đã mở ra liền cháy mạnh hơn cả củi khô.