Phần 122: Xử lý?
Chỉ một câu này, làm cho không khí giữa hai người trong nháy mắt lạnh như băng.
Cái tên này giống như là một cái gai giữa bọn họ, lúc không đề cập đến còn máu tươi đầm đìa, một khi nhắc tới, liền càng thêm muốn chết.
Bàn tay đang nắm cánh mông Tô Huyên của Cố Quân Diệc chợt dừng lại, trong đôi mắt thâm thúy như lộ ra đao mang, nhiệt độ phòng chợt giảm xuống vài độ, bản năng của con người cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng, khiến Tô Huyên bất giác rùng mình một cái.
Thôi thì, nếu phải chết thì lại chết triệt để một chút.
Tô Huyên há miệng: “Dù sao anh cũng không cần em nữa, em đi tìm anh ấy… A…”
Bàn tay đang nắm cánh mông của nàng chợt hạ xuống, thân gậy vừa dài vừa dữ tợn cắm vào trong, thân gậy kia đã cắm vào 1/3, so với người da đen còn hùng tráng hơn, bây giờ trực tiếp cường ngạnh nhét cả cây vào.
Cảm giác xé rách đau nhức khiến Tô Huyên không thể nhẫn nại nữa, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ thống khổ, tư vị này so với lần đầu tiên của bọn họ năm đó còn đau hơn, nàng thậm chí hoài nghi mình đã bị xé rách.
Nữ nhân ai oán mang theo tiếng khóc mơ hồ, mềm nhũn vô lực mà khiến người ta thương tiếc: “A… Ôi, ôi! Đau… a… Nứt mất, khẳng định đã… bị xé rách…”
Mỗi một đạo hô hấp đều là vỡ vụn, phảng phất lục phủ ngũ tạng đều bị dời khỏi vị trí. Tô Huyên ai oán khóc lóc, Cố đại boss lại chỉ cười lạnh.
“Bị xé rách? Bị ba người đàn ông đồng thời thao còn có thể chịu đựng được, mới bị tôi cắm một chút liền nứt ra?”
“Dâm đãng của cô đâu? Hay là nói, đổi lại là tôi, liền không sử dụng được?”
Đây đại khái là căm hận ẩn giấu trong lòng anh năm năm, thế cho nên không giống ngày thường vân đạm phong khinh, mấy câu này, nói đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có chút ghen tuông không cẩn thận làm bại lộ ra.
Tô Huyên trong lúc nhất thời, lại có chút luống cuống tay chân, không biết ứng đối như thế nào.
Cho dù là lần đầu tiên bọn họ, nàng cũng chưa từng như vậy, khi đó nàng đã học thành thạo các loại kỹ xảo yêu đương của Tô gia, rất biết làm thế nào để chính mình vui vẻ, đồng thời khi đó anh cũng cực kỳ khẩn trương, hao phí tất cả tâm thần vì nàng làm màn dạo đầu.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều quá mức thuận lợi, thế cho nên khi biến thành như bây giờ, lại khiến người ta thật sự cảm nhận được sự mê mang cùng khủng hoảng trong tình yêu.
Tô Huyên lần đầu tiên có chút lo được lo mất, nàng cảm thấy nếu mình biểu hiện quá dâm đãng, đối phương nhất định sẽ tức giận. Nhưng nếu nàng biểu hiện không tốt, đối phương nói không chừng càng tức giận…
Thế này, sớm biết đã không làm.
Nghĩ như vậy, trong mắt Tô Huyên mang theo vài phần ảo não hối hận.
Đắm chìm trong suy nghĩ, nàng lại không phát hiện ra, Cố đại boss vẫn nhìn chằm chằm mình, đôi mắt càng ngày càng lạnh.
Trong lúc rối rắm, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Thanh Mai đã trở lại.
Tô Huyên bất giác thở phào nhẹ nhõm, nàng thử vặn vẹo cánh mông, từng chút từng chút rút cây gậy to lớn kia ra, quá trình này không dễ chịu hơn lúc cắm vào là mấy, gân xanh cứng rắn ma sát nộn thịt mềm mại, hiện ra đau rát.
Rốt cục cuối cùng “phốc” một tiếng, bộ vị tương liên của hai người cũng bị tách ra.
Tô Huyên vừa định tiếp tục trốn về trong chăn, Cố Quân Diệc lại đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía cửa phòng ngủ, “Đùng” một tiếng đóng cửa lại, thậm chí còn khóa lại.
Tiểu Thanh Mai chậm vài bước có chút kinh ngạc, thanh âm lo lắng từ ngoài cửa truyền đến: “Quân Diệc ca ca, sao lại đóng cửa, là không thoải mái sao?”
“Không có, có chút việc, phải xử lý một chút!”
Thanh âm này thấp đến kỳ lạ, giống như mang theo hắc khí nồng đậm. Tô Huyên lạnh hết sống lưng, đây đâu phải xử lý chuyện a, đây rõ ràng là muốn xử lý nàng, còn là loại muốn dồn vào chỗ chết.