Phần 118: Hương vị quen thuộc
Cố đại boss vẫn lạnh như băng hiếm khi không dùng mặt lạnh phản bác, chỉ là lông mày nhíu lại thật chặt, giống như bị một vấn đề cực kỳ nan giải vây khốn:
“8 Giờ tôi liền cho cô ấy uống thuốc, còn dựa theo lời dặn dò của cậu ngày hôm qua để hạ nhiệt, nhưng hiệu quả không tốt lắm! Cô ấy lại không chịu đến bệnh viện…”
Người đàn ông kia sửng sốt trong chốc lát, từ trên xuống dưới nhìn Cố Quân Diệc rồi đột nhiên xua tay.
“Quên đi, có thể nhìn thấy cậu bị người ta giày vò thành như vậy coi như là kỳ quan, hừ, lần sau tôi phải nói cho bọn họ một chút, thật đúng là có nữ nhân có thể khắc cậu, làm nũng lại khóc một tiếng, Lãnh Diễm Ma Vương cư nhiên còn có thể dỗ dành người khác, quái dị!”
Chờ đến khi phát hiện nữ nhân tối hôm qua còn ngủ ở phòng ngủ cho khách, đêm nay cư nhiên ở phòng ngủ chính, ánh mắt nam nhân càng thêm trêu chọc.
Tô Huyên trong mơ mơ màng màng, nhận thấy có người đỡ mình lên giường, còn cho mình uống thuốc, còn có chút cháo, đều là hương vị quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho người ta hoài niệm muốn rơi lệ.
Sau đó hơi thở quen thuộc kia vẫn canh giữ bên cạnh nàng, theo thời gian kéo dài, lần thứ ba vuốt ve trán nàng, mang theo vài phần lo âu.
Sau đó, anh gọi điện thoại, có người đến kiểm tra cho nàng, lại tiêm thuốc lần nữa.
Hẳn là bác sĩ ngày hôm qua, lúc người nọ rời đi còn dặn dò không ít chuyện, đương nhiên cũng không ít lần trêu chọc BOSS, xem ra quan hệ của hai người rất tốt.
Sau đó thân thể đột nhiên nóng lên, Tô Huyên cảm giác mình giống như bị thiêu trên lửa, chăn trên người quấn đến nàng khó chịu không thôi, nàng muốn giãy giụa nhưng lại không tránh được, giống như bị người đè ép.
Có một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, tựa hồ cũng có chút mơ mơ màng màng: “Đừng lộn xộn, lại đá chăn liền đánh mông!”
Lại là một câu trong hồi ức, trước kia chưa từng để tâm, hiện tại mới biết hoài niệm bao nhiêu.
Thân thể Tô Huyên hoàn toàn mềm nhũn xuống, cho dù cảm giác đổ mồ hôi cũng không tốt lắm, nhưng vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Lúc 4 giờ sáng, người trong lòng cuối cùng cũng hạ nhiệt.
Cố Quân Diệc thở phào nhẹ nhõm.
Anh buông người phụ nữ trong ngực ra, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, chuẩn bị tự mình đi đến phòng cho khách ngủ, cũng là buổi tối phát hiện nàng lại phát sốt, lúc ấy tâm tình mình cũng không đúng, bằng không cũng không thể mất chừng mực, ôm người đến phòng ngủ chính.
Ai ngờ anh vừa mới đứng dậy, người vốn đang ngủ ngon đột nhiên mở mắt ra, thanh âm còn mang theo khàn khàn khi bị bệnh: “Anh không cần đi, em đi!”
Nói xong lời này, nữ nhân đỡ giường ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, thân thể còn rùng mình một cái, cắn răng xuống giường, tập tễnh đi ra ngoài.
Cố Quân Diệc trơ mắt nhìn nữ nhân đem khoảng cách không tới ba thước, đi ra mấy cái đường S, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Em vốn cũng không nghĩ tới dây dưa với anh, em chính là choáng váng, đi đường không nổi, ở cửa nằm nghỉ một lát, ai bảo anh đỡ em tiến vào. Mua đồ cho anh chính là muốn nịnh bợ cấp trên, anh biết đấy, em chính là nữ nhân vì thăng chức không từ thủ đoạn…”
Trước khi Tô Huyên kéo cửa ra, đột nhiên bị người kia chặn ngang ôm lấy, hai ba bước liền trở lại trên giường.
“Ngủ đi!”
“Vậy anh thì sao?”
“Tôi không đi!”
Thanh âm nam nhân vẫn lạnh như băng như trước, tựa hồ còn có vài phần tức giận ẩn giấu trong đó, nhưng Tô Huyên lại chậm rãi nhếch môi, an tĩnh chìm vào trong giấc ngủ.