Phần 117: Điều đáng sợ nhất
Sau đó, tất cả đều giống như thuận lý thành chương, anh nhìn thấy một chút thủ đoạn của Tô Huyên, tựa như sáu năm trước, khi anh mới quen nàng, nàng tự cho là mình ngụy trang rất tốt, nhưng Cố Quân Diệc kỳ thật đều hiểu, chẳng qua chính mình cũng thích nàng, nàng vừa cẩn thận vừa cố ý tiếp cận, ngược lại khiến anh nếm ra vài phần ngọt ngào.
Nhưng mặc kệ hiểu rõ như thế nào, những mánh khóe kia của nàng, mỗi một lần, vẫn sẽ để cho mình bị lừa.
Nói với nàng rằng mình “đã có bạn gái”, trên thực tế, câu nói đó lại như là cho bản thân mình một cái tát, nhắc nhở bản thân, không ngã hai lần ở cùng một nơi.
Nhưng cái tát này có đánh thức được anh không? Dường như không.
Ngược lại giọng nói vừa rồi, giống như một chậu nước đá, làm cho anh từ đầu đến chân lạnh thấu xương.
Dạ dày mơ hồ đau nhức, Cố Quân Diệc cảm thấy, để cho mình lại đau một chút, như vậy, có lẽ lý trí sẽ ở đây, có lẽ những nỗi đau khác, sẽ nhạt đi một chút.
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Bảy giờ chiều, thân thể đã chịu đến cực hạn, Cố Quân Diệc mới cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa mua đồ, cửa vừa mở ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là người phụ nữ ngồi trên mặt đất.
Nàng vẫn mặc quần áo buổi sáng khi rời đi, phi thường đơn bạc, lúc này đáng hứng gió đêm thổi tới, chỉ nhìn thôi, liền cảm thấy lạnh. Người phụ nữ dựa vào góc tường, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cái túi đặt bên cạnh nàng rớt xuống, lăn xuống đất.
Có bánh bao đông lạnh mà anh thường ăn, có một số loại trái cây theo mùa, có không ít đồ ăn nhanh tiện lợi… Đều là những thứ anh chuẩn bị ra ngoài mua, thậm chí, còn có một hộp thuốc đau dạ dày.
Làm sao nàng biết được?!
Cố Quân Diệc đứng ở cửa, giờ phút này anh ăn mặc chỉnh tề, thanh tùy thanh tịnh, thoạt nhìn không chút sơ hở.
Mà nữ nhân cuộn mình ở góc, trên váy đầy nếp nhăn, còn mang theo bụi bặm, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng anh lại cảm thấy, mình mới là người bị dồn đến góc chết kia.
Trong nháy mắt này, điều đáng sợ nhất không phải là bị đoán trúng tâm tư, cũng không phải thứ mình muốn mua đều bị nàng đưa đến trước mắt, thậm chí cũng không phải bởi vì bị nàng phát giác đau dạ dày, mà là thời khắc mở cửa phòng, đáy lòng anh vốn bình lặng như nước chết, lại nổi lên gợn sóng kịch liệt.
Cả ngày tức giận oán hận, bình chướng vừa mới một lần nữa thiết lập, vào giờ khắc này, tất cả đều sụp đổ.
Giờ khắc này, anh căn bản không có cách nào lừa gạt chính mình, nói anh không muốn gặp nàng.
Nếu lúc này Tô Huyên tỉnh lại, nhất định sẽ bị ánh mắt của nam nhân dọa sợ, anh cứ đứng như vậy, nhìn nàng suốt mười phút, cái loại im lặng này, giống như là thời gian không gian toàn bộ tĩnh lặng, trong không khí có lo lắng yêu thương cùng thù hận, đủ để đem một người đốt cháy hầu như không còn.
12 giờ đêm, người đàn ông mang dép lê, cầm một hộp thuốc tràn đầy oán hận gõ cửa một căn hộ, cửa vừa mở ra, liền phát ra oán giận:
“Cố Quân Diệc, Cố tổng, anh muốn hành hạ tôi có phải hay không, nửa đêm hôm qua gọi tôi tới, lăn qua lăn lại cả đêm, hôm nay còn tới? Sao, bác sĩ tư nhân không có quyền con người sao? Không phải là một cơn cảm lạnh say rượu sao? Hôm qua không phải tôi đều để lại thuốc rồi sao, làm sao, uống thuốc khó lắm à?”