Phần 105: Bị cảm
Gió thổi qua đêm, lại bị một tin tức như vậy đánh trọng kích, Tô Huyên không ngoài dự liệu bị cảm.
Chuyện xấu hết cái này đến cái khác ùa đến, đồng thời lúc bị cảm, lại gặp được bạn gái Cố Quân Diệc.
Không phải là anh lừa gạt nàng, mà là người thật sự, tiểu cô nương thanh mai trúc mã, Hạ gia tiểu thư, gia thế tương đương… Hạ Nhuế Nhuế. Đơn thuần, tốt bụng, giống như búp bê Barbie mặc một chiếc váy chiffon màu xanh, không chỉ đến công ty, mà còn mang đến cho tất cả mọi người quà tặng khi nàng từ nước ngoài trở về, từng ngụm từng ngụm “Quân Diệc ca ca”, quả thực không thể thân mật hơn.
Được, Tô Huyên càng cảm thấy đây chính là tiết mục ngôn tình tiêu chuẩn, câu chuyện của tổng giám đốc và tiểu thanh mai đơn thuần.
Mà nàng thì sao, chính là nữ phụ độc ác khiến người ta phiền chán nhất trong truyện, trước đó dùng thủ đoạn đùa giỡn che mắt nam chủ, sau đó lộ ra bộ mặt thật… Sự tồn tại của nhân vật này, chính là vì để nam chính nữ chính ý thức được tình cảm của nhau, để cho nam chính biết, nữ chính đơn thuần so với những tiện nhân yêu diễm bên ngoài tốt hơn nhiều!
Chống lại, tất cả đều chống lại!
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Lại là một buổi họp sáng của tuần mới, cuộc họp hôm nay chủ yếu nhằm vào bộ phận lập kế hoạch, hạng mục quảng cáo trên tay Tô Huyên đều đã dần dần mở ra, chỉ cần mỗi tuần tiến hành phản hồi, hơn nữa theo dõi quy trình của công ty là được, bởi vậy chuyện này đối với nàng mà nói chính là thiên phương dạ đàm.
Hơn nữa uống thuốc cảm, toàn bộ quá trình nàng nghe thấy chính là buồn ngủ, đầu từng chút một, chậm rãi hướng về phía người bên cạnh dựa vào.
Giấc ngủ này ngủ không quá an ổn, trong mộng lúc thì là ánh mắt thở dài trìu mến của bà ngoại Tô, lúc thì là ánh mắt lên án của đám người Chu Hòa, lúc thì là nụ cười rực rỡ của Hạ Nhuế… Cuối cùng tất cả đều hội tụ thành bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của Cố Quân Diệc, anh nói: “Tôi có bạn gái rồi, không cần cô!”.
Mỗi một từ đều leng keng hữu lực.
Anh tựa hồ còn đang nói cái gì đó nữa, thanh âm so với bình thường càng sắc bén hơn, quấy nhiễu Tô Huyên không có cách nào yên ổn ngủ, cho đến cuối cùng hóa thành một đạo sấm sét nổ bên tai… “Tan họp!”
Tô Huyên rốt cục tỉnh lại, lúc này mới phát hiện buổi họp đã kết thúc, nàng chỉ nhìn thấy góc áo Cố tổng giám đốc nhẹ nhàng rời đi.
Được rồi, lại là đại boss lạnh như băng vô tình hàng ngày.
Đang thất thần, bên tai truyền đến một tiếng: “Cái kia, cô tỉnh rồi sao?”
Tô Huyên vừa quay đầu, liền đối diện với người đàn ông mặt đỏ bừng, tổ phó tổ trắc nghiệm, Trần Hạo Vũ.
Người này bình thường không nói nhiều, Tiểu Hồng cùng Vĩ ca trong tổ các nàng thường xuyên cá cược hôm nay Trần Hạo Vũ có thể nói mấy câu, hơn mười câu đều xem như dị tượng trời giáng.
Vừa có chút kinh ngạc vì vị này cư nhiên lại nói chuyện, Tô Huyên liền phát hiện, trên vai nam nhân tràn đầy nếp nhăn, còn dính một chút chất lỏng không biết tên, hồi tưởng lại tư thế mình vừa ngủ, còn có loại xúc cảm rắn chắc ấm áp này, trong lòng Tô Huyên đột nhiên hiện lên một phỏng đoán.
Nhưng ngay lập tức đã có người xác nhận phỏng đoán này.
Tiểu Hồng giơ ngón tay cái lên từ phía đối diện, tràn đầy thán phục: “Huyên Huyên, ngươi không được a, trước mặt toàn bộ công ty đem Muộn hồ lô (Trần Hạo Vũ) ngủ!”
Lần này, mặt Trần Hạo Vũ càng đỏ hơn, cơ hồ là giật phách đứng lên.
“Đừng nói lung tung! Tôi, tôi… còn có việc!”
Nói xong liền xoay người rời đi, giống như là sợ phía sau có người đuổi theo.