Phần 104: Anh còn quan tâm đến em
Nàng tìm một máy bán hàng tự động bên đường, mua vài lon bia, sau đó rời về phía bờ sông.
Đứng dưới màn đêm ừng ực uống sạch, nàng xoay người đi về phía người nào đó, kéo vị trí ghế lái phụ chui vào.
Trong xe yên tĩnh, hai người cứ như vậy nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau, không mang theo quá nhiều cảm xúc đối địch khi ở chung.
Thừa dịp trong người có chút men say, Tô Huyên mở miệng trước: “Vương Triệu Luân không làm gì tôi, là tôi cố ý.”
Cố Quân Diệc chỉ sửng sốt một chút, không kinh ngạc: “Tôi biết.”
Thật ra mà nói, ngay từ đầu anh đã nổi giận, nhưng lý trí rất nhanh quay trở lại, lần xã giao này, kỳ thật Vương Triệu Luân đang ở thế hạ phong, tên kia có lẽ sẽ ở trong lời nói có chút lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không dám thật sự làm cái gì.
Huống chi anh cũng đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ, có thể trở thành giám đốc của TR, Tô Huyên tuyệt đối sẽ có chút biện pháp để đối phó Vương Triệu Luân, chắn chắn nàng không có khả năng đem chính mình rơi vào tình cảnh kia.
Tô Huyên tiếp tục: “Anh đi toilet, nhưng chỉ rời đi ba phút, anh còn quan tâm đến em.”
“Cô là do tôi mang tới, tất nhiên phải mang về hoàn chỉnh, tựa như hiện tại.”
Nói xong câu đó, người đàn ông dừng lại một lát, thản nhiên nói: “Cho dù cô muốn đi quán bar, cũng phải chờ đến sau khi tôi đưa cô về nhà.”
À… Được rồi, căn bản không phải là nàng muốn nói rõ vấn đề của đối phương, mà là hiện tại đã không còn cách nào khác.
Tô Huyên cắn răng, mượn men say, xoay người đè lên người đàn ông: “Em không muốn đi quán bar, em muốn về nhà với anh!”
Chỉ sửa mấy chữ, ý tứ đã hoàn toàn không giống nữa.
Thình lình ôm ấp, trên người Tô Huyên vẫn mặc bộ lễ phục gợi cảm kia, hơn nữa không gian trong xe nhỏ hẹp, hai chân trắng nõn lập tức bại lộ hai bên thân thể nam nhân, hạ thể cách một lớp vải dán chặt vào người nam nhân, vô cùng ái muội.
Biểu tình của Cố Quân Diệc không có chút biến hóa nào.
“Đáp án hôm nay tôi đã nói qua rồi.”
Tô Huyên biết, đáp án chính là câu kia… tôi ngại bẩn thỉu.
Tô Huyên ngực chua xót, lý trí nói nên quay đầu rời đi, nhưng năm năm qua, áy náy chồng chất trong lòng bắt đầu khởi động, làm cho nàng không cách nào cứ như vậy quên đi, chỉ muốn thử lại một lần nữa.
Nàng bạo gan ôm cổ Cố Quân Diệc, một tay thò vào hạ thân của nam nhân kia, cầm lấy đồ vật nam tính của anh.
Sau khi nhận thấy nơi đó có chút phản ứng, tâm tình liền thoải mái hơn một chút:
“Cứng rồi, anh cũng muốn!”
Lần này nam nhân không còn tỏ ra vô cảm nữa, mà là nhíu mày, thanh âm vẫn trong veo nhưng lại lạnh như băng.
“Đi xuống”
Dục vọng của thân thể bắt đầu nổi lên từng chút từng chút, làm cho tâm tình Tô Huyên có chút phiền não.
“Vậy anh nói làm sao bây giờ, nếu anh để ý như vậy, hay là dùng bao cao su?”
Những lời này giống như là đâm vào tổ ong vò vẽ, trong mắt nam nhân xẹt qua một cơn giận mãnh liệt, cơ hồ là gằn từng chữ mở miệng:
“Tô Huyên! Lâu như vậy, cô vẫn coi tình yêu là gì vậy? Hay là nói, cô xem người khác đều là một con thú bị tình dục chi phối? Muốn làm gì thì làm? Muốn đùa bỡn thì đùa bỡn?”
Sau khi phẫn nộ nói xong, một câu khác nổ tung bên tai Tô Huyên:
“Đúng rồi, quên nói cho cô biết, tôi hiện tại đã có bạn gái! Tôi không cần cô!”