Phần 55: Thành trì chi độc
Đi theo hướng Phệ Châu bạo động chỉ đường, Nghệ Phong tốn mấy giờ, rốt cục chạy tới một vị trí trung tâm bên trong thành trì. Một phủ đệ to lớn tọa lạc tại trung tâm. Đỉnh thành chủ phủ cao thẳng tận trời, giống như tòa thành đâm thẳng vào trong mây, bạo phát từng đợt hà hồng. Nhuộm toàn bộ hư không thành một mảnh màu sắc rực rỡ. Nếu chỉ tới đây để thưởng thức cảnh đẹp, tất nhiên có thể khiến lòng người chìm đắm mê mẩn ở trong đó.
Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi người không có lòng dừng lại thưởng thức hình ảnh mỹ lệ này. Lúc này xung quanh tòa thành trì đã tập hợp không ít Nhiếp Hồn Sư. Một đám đều phóng lên cao, bay như tên bắn về phía đỉnh thành chủ phủ.
Ở trên đỉnh thành chủ phủ, Nghệ Phong giương mắt nhìn lại, bọn họ nhỏ giống như con kiến.
Nhiếp Hồn Sư từ bốn phía không ngừng bay tới, khiến trong lòng Nghệ Phong âm thầm cảnh giác. Hắn không khỏi nhìn nam tử Vương Tọa hỏi:
– Tiền bối, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Nam tử Vương Tọa nhìn một đám Nhiếp Hồn Sư bay như tên bắn đến. Bọn họ đều bay nhanh về phía chân trời. Một đám tấn công đỉnh thành chủ. Với sự tấn công của bọn họ, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển.
– Không thể tưởng tượng được, nhiều năm trôi qua, cấm chế tan biến lợi hại như vậy. Nghệ Phong, mau tiến vào thành trì. Với lực lượng công kích bọn họ, sợ là cấm chế không kiên trì được bao lâu. Phệ Châu thật sự có thể bị bọn họ lấy được.
Nam tử Vương Tọa có chút sốt ruột.
Rất rõ ràng nam tử Vương Tọa xem thường tốc độ tiêu tan của cấm chế, cũng xem thường thực lực đám người đã vào thành. Công kích lúc này đã khiến đất rung núi chuyển.
Trong lòng Nghệ Phong cũng cảm thấy căng thẳng. Hắn dùng sức gật đầu, bay như tên bắn về phía Phủ đệ thành chủ. Cùng lúc đó, một vài Nhiếp Hồn Sư không trực tiếp bay thẳng lên đỉnh phủ đệ, mà giống Nghệ Phong tiến vào trong phủ đệ trước.
– Đi theo chỉ thị của bản vương, mau chóng tìm được một nửa hồn thể khác của bản vương. Thời gian sắp không còn kịp.
Nam tử Vương Tọa thúc giục nói.
Nghệ Phong cũng sốt ruột, chỉ cần cấm chế vỡ ra, chung quy sẽ có người có thể lấy được Phệ Châu đồng thời thu phục nó.
– Đi về phía trước, vẫn đi về phía trước.
Nam tử Vương Tọa không ngừng chỉ đường cho Nghệ Phong.
Thấy nam tử Vương Tọa cấp bách như vậy, hai cánh đấu khí của Nghệ Phong không hề giữ lại, chớp động tăng tốc bay như tên bắn về phía trước. Tốc độ như vậy khiến những người vào cùng Nghệ Phong có chút hoảng sợ. Nam tử Vương Tọa cũng kinh ngạc không thôi.
– Tốt lắm, có tốc độ như vậy, nói không chừng chúng ta có thể tới trước khi bọn họ tiến vào trong cấm chế. Bất quá, bây giờ còn cần lấy một nửa hồn thể khác của bản vương đã. Bằng không bản vương sẽ không xông qua được cạm bẫy này.
Nam tử Vương Tọa sốt ruột nói.
Nghệ Phong gắt gao gật đầu, phát huy tốc độ đến mức tận cùng, điên cuồng bay như tên bắn về phía đối phương.
– Chờ một chút! Nơi này có ảo cảnh! Là ảo cảnh do kão bất tử kia thiết lập. Tốc độ chậm lại. Trong ảo cảnh có cạm bẫy. Không có thực lực Quân cấp, nếu rơi vào trong cạm bẫy, dữ nhiều lành ít.
Nam tử Vương Tọa thấy tốc độ của Nghệ Phong không chậm lại, bay như tên bắn thẳng về phía không gian vặn vẹo, không nhịn được nhắc nhở. Lúc trước tuy rằng hắn mạnh, nhưng đối với ảo cảnh lại không hiểu biết mấy.
– Không cần!
Khi nam tử Vương Tọa kinh ngạc ngăn cản, tốc độ của Nghệ Phong ngược lại còn nhanh hơn, bay như tên bắn vào trong ảo cảnh.
Nam tử Vương Tọa thấy Nghệ Phong kiêu căng như thế, không nhịn được khẩn trương:
– Nghệ Phong, khoan hãy xông vào. Không nên kích động. Tuy rằng lão bất tử kia chỉ hiểu một chút về ảo cảnh, nhưng dù sao hắn vẫn là cường giả Thánh Cấp. Một chút của hắn cũng không dễ chịu được.
– Ảo cảnh thô thiển như vậy còn chưa làm gì được ta.
Nghệ Phong nói một câu, thân ảnh ở trong ảo cảnh không ngừng biến ảo, hai cánh vẫn vỗ.
Nam tử Vương Tọa nhìn Nghệ Phong đi vào bên trong có quy luật như vậy, trong lòng rất kinh ngạc. Bởi vì Nghệ Phong không đụng phải một cạm bẫy nào. Hơn nữa nam tử Vương Tọa mơ hồ cảm thấy, Nghệ Phong có khả năng đi lại trong ảo cảnh.
– Chẳng lẽ tiểu tử này hiểu rõ về ảo cảnh viễn cổ?
Nam tử Vương Tọa cảm thấy hết sức khó hiểu.
– Ta từng nhận được truyền thừa của ảo cảnh một cường giả viễn cổ cấp Tông Sư khác.
Dường như Nghệ Phong biết đối phương đang suy nghĩ điều gì. Hắn giải thích với nam tử Vương Tọa.
Nam tử Vương Tọa sửng sốt, ngay lập tức mừng rỡ:
– Thật tốt quá, ban đầu vốn tưởng rằng sẽ phải phí rất nhiều thời gian đối với ảo cảnh này. Hiện tại có thể thoải mái xông qua, tiết kiệm hơn phân nửa thời gian.
– Ầm…
Ngay khi nam tử Vương Tọa cao hứng không thôi, trong tai truyền đến tiếng nổ vang. Toàn bộ thành trì bắt đầu lắc lư.
Sắc mặt Nam tử Vương Tọa đại biến:
– Không tốt, trong bọn họ có Nhiếp Hồn Sư bát tinh. Cấm chế sắp bị mở ra, Nghệ Phong, mau, mau, nhanh ra khỏi ảo cảnh.
Nam tử Vương Tọa hết sức sốt ruột, không ngừng thúc giục Nghệ Phong.
Đồng thời sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Nhiếp Hồn Sư bát tinh, đó là tồn tại khủng khiếp tới mức nào. Hiện tại, cho dù Nghệ Phong thi triển Trảm Tiên cùng các kỹ năng cũng không lay động được địa vị của người ta.
Thất tinh và bát tinh đã không phải chênh lệch về cấp bậc, mà là biến hóa về chất. Hiện tại Nghệ Phong có lòng tin khi đối mặt với Tôn cấp cửu giai, cho dù đánh không lại vẫn có thể toàn mạng trở ra. Nhưng lại không tiếp được mấy chiêu của Quân cấp. Bởi vì đây là một ngưỡng cửa trời. Có thể nói hố trời này rộng hơn gấp nhiều lần so với khoảng cách giữa Vương cấp và Tôn cấp.
Cho nên cho dù Trữ Huyên là thiên chi kiều nữ như vậy, sau khi nhận được cảm ngộ của lão đầu tử, thánh thủy, tất cả các loại trợ giúp, vẫn không có vài phần tin tưởng đột phá đến Quân cấp. Có thể hiểu sự chênh lệch giữa Quân cấp và Tôn cấp.
Mặc dù Nghệ Phong biết Phệ Châu tuyệt đối có thể thu hút được bát tinh Nhiếp Hồn Sư, nhưng thật sự không ngờ được, trong phạm vi mấy nghìn dặm lại có bát tinh Nhiếp Hồn Sư. Nhiếp Hồn Sư bát tinh cực kỳ cường đại, lại càng cực kỳ hiếm thấy.
Trong phạm vi mấy nghìn dặm có nhiều Nhiếp Hồn Sư như vậy, thật ra Nghệ Phong có thể hiểu được. Nhưng xuất hiện một bát tinh, lại khiến người ta kinh ngạc. Đừng nói là mấy nghìn dặm, cho dù phạm vi ngoại lực, muốn tìm Nhiếp Hồn Sư như Nghệ Phong, đã là rất khó.
Nhưng không ngờ nơi này lại có. Không thể không nói vận khí của Nghệ Phong và các Nhiếp Hồn Sư còn lại cực kém.
– Mau! Mau! Mau!
Nam tử Vương Tọa không ngừng thúc giục. Nếu những cấm chế không vì năm tháng lâu dài tan biến nhanh như vậy, hắn thật sự không sợ đối phương có thể làm được gì. Nhưng hiện tại, sợ là cấm chế có thể nhanh chóng bị đối phương đánh tan.
Nghệ Phong cũng cảm nhận được cấp bách trong đó, hai cánh chớp động. Hắn ở trong ảo cảnh như cá gặp nước. Rất nhanh, Nghệ Phong đã tìm được lối ra của ảo cảnh. Thân ảnh hắn chớp động biến mất trong ảo cảnh.
Bất quá, khi Nghệ Phong biến mất dĩ nhiên nghe được trong đó có tiếng kêu thảm thiết. Điều này khiến Nghệ Phong cười lạnh một tiếng. Những kẻ không hiểu ảo cảnh, tùy ý xông vào ảo cảnh do cường giả Thánh Cấp chế tạo, đó là mình chịu tội.
Nhưng Nghệ Phong vừa ra khỏi ảo cảnh, sắc mặt liền mạnh mẽ đại biến:
– Có độc!
Nghệ Phong vừa hít thở một hơi, cảm giác toàn thân có chút tê dại. Nếu Nghệ Phong có thể thấy, tất nhiên có thể phát hiện toàn bộ mặt hắn đều trở nên tối đen. Loại độc này quá khủng bố, có thể nói khiến người ta sợ hãi vô cùng.