Phần 521: Nhắn nhủ
– Hừ! Thánh Tông ngươi đổ máu? Lẽ nào Tiên Cảnh khá hơn sao?
Nguyệt Nghiên rốt cục nhịn không được, nhìn Triệu lão lạnh giọng nói.
Mà ngay khi Nguyệt Nghiên lên tiếng, bên kia cũng hiện ra một thân ảnh, nhìn Nguyệt Nghiên thản nhiên nói:
– Ngươi đã biết Tiên Cảnh và Thánh Thành là kẻ thù truyền kiếp, vậy nên trở về đi. Về chuyện của Nghệ Phong, ta có thể bẩm báo Tiên chủ, không tính toán với ngươi. Nguyệt Thiến vẫn là công chúa của Tiên Cảnh như trước.
Nguyệt Nghiên nhìn Đế lão vừa hiện ra, lắc đầu lạnh nhạt:
– Cũng giống như Nghệ Phong, ta không hy vọng nó không có phụ thân, càng không nhẫn tâm nhìn phụ tử bọn họ tương tàn.
Đế lão nhíu nhíu mày:
– Ngươi đừng quên ngươi là người Tiên Cảnh. Ngươi phải hiểu rằng, năm đó Tiên chủ vì giúp ngươi dung hợp Tinh đan Chí Tôn đã tốn bao nhiêu tinh lực.
Nguyệt Nghiên nói:
– Không cần phải nói hiên ngang lẫm liệt như vậy. Ta chưa từng phủ nhận ta là người Tiên Cảnh, nhưng Tiên Cảnh chịu tiêu tốn nhiều như vậy cũng không phải vì ta. Thứ các ngươi nhìn trúng chỉ là vì ta là người phù hợp tiếp cận Tinh đan Chí Tôn mà thôi.
Đế lão nghe Nghệ Phong nói như vậy hơi nhíu nhíu mày, nhìn Nguyệt Nghiên nói:
– Vậy ngươi chính là cố ý muốn đối nghịch với Tiên Cảnh? Ngươi đừng quên ngươi là nhân vật số ba tại Tiên Cảnh.
Nguyệt Nghiên nói:
– Ta chỉ biết là, nữ nhi tương lai của ta không thể cùng phụ thân và huynh đệ tỷ muội của nó cốt nhục tương tàn. Về phân ân oán giữa Tiên Cảnh và Thánh Thành, ta không muốn tham dự. Nhiều năm như vậy, không có ta, chẳng phải lực lượng chiến đấu của Tiên Cảnh và Thánh Thành vẫn ngang nhau hay sao?
Nghe Nguyệt Nghiên nói như vậy, Triệu lão và Đế lão đều nhíu mày.
Nếu như chỉ là một võ giả bình thường, bọn họ cũng sẽ không quản. Cho dù thân phận tôn quý như Liễu Nhiên và Ngạo Tuyết, bọn họ cũng không tự mình xuất thủ. Tuy rằng Tiên Cảnh phái võ giả đối phó hai người bọn họ, nhưng cũng chỉ là những võ giả cấp bậc tầm thường mà thôi. Những võ giả cấp cao đương nhiên không tiện xuất thủ.
Thế nhưng Nghệ Phong và Nguyệt Nghiên lại khác. Một người là Thiếu thánh chủ, một người lại sở hữu Tinh đan Chí Tôn, có hy vọng trở thành cường giả Chí Tôn. Hai người đều có địa vị tôn quý không thể xem thường bên phía của mình, nhất cử nhất động của mỗi người đều đại biểu cho phe phái hai bên. Nếu hai người này kết duyên với nhau, không chỉ là chuyện riêng của bọn họ, mà đối với hai phe cũng gây ra ảnh hưởng thực sự quá lớn.
Đường đường là Thiếu thánh chủ và nhân vật đệ tam của Tiên Cảnh lại kết duyên với nhau? Đây không phải làm trò cười cho cả đại lục sao? Chuyện như vậy bất kể là bên nào cũng đều không muốn nhìn thấy.
Huống chi, tiềm lực của hai người này, bọn họ đều không muốn bỏ qua.
Triệu lão nhìn Nghệ Phong lạnh nhạt nói:
– Nghệ Phong, bất kể ngươi nghĩ như thế nào, ngươi chinh là Thiếu thánh chủ của Thánh Tông, muốn ở cùng một chỗ với nữ nhân Tiên Cảnh là chuyện không có khả năng. Chuyện này, không thể thương lượng.
Câu nói tuyệt tình quyết liệt của Triệu lão khiến Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, sau đó dùng y thuật của mình liên tục xoa bóp cho Nghệ Thiến, để nàng dần chìm vào giấc ngủ. Hắn giao Nghệ Thiến cho Nguyệt Nghiên, nhìn thẳng vào mắt Triệu lão, rất nghiêm túc nói:
– Đa tạ Triệu lão những năm gần đây chiếu cố, nhưng vãn bối đã quyết định rồi. Bất kể thế nào, ta cũng phải đưa Nghệ Thiến và Nguyệt Nghiên đi cùng. Về phần ân oán giữa Thánh Tông và Tiên Cảnh, kẻ thù truyền kiếp thì sao chư? Có quan hệ gì với ta?
“Kẻ thù truyền kiếp thì sao? Có quan hệ gì với ta?” Câu này quá ích kỷ, mà cũng quá cuồng ngạo, khiến đám võ giả Thánh Cấp đều ồ lên, trừng mắt nhìn Nghệ Phong, không ngờ đường đường Thiếu thánh chủ lại có thể nói ra lời như vậy.
– Nghệ Phong!
Triệu lão giận dữ quát một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Nghệ Phong khoát khoát tay nói với Triệu lão:
– Ta luôn luôn tâm niệm nguyên tắc “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Nói thật, ta không có cảm tình tốt với Tiên Cảnh, nhưng cũng không có thâm thù đại hận gì. Về phần Tiên Cảnh tìm ta và sư phụ ta gây phiền phức, bản đế chống lại không ít, chém giết cũng nhiều rồi. Kẻ thù truyền kiếp? Buồn cười! Bọn họ và ta có thù oán gì? Triệu lão, ta hỏi ngài, Tiên Cảnh và ngươi có thù oán sao? Ta không muốn chỉ vì một cừu hận hư vô mờ mịt mà khiến hậu thế của mình rơi vào cảnh huyết nhục tương tàn.
Triệu lão sao có thể bị những lời này đả động, hắn thản nhiên nói:
– Từ giây phút ngươi trở thành Tà Đế, trách nhiệm đã gắn trên người ngươi. Ngươi muốn thay đổi cũng không thể thay đổi được. Đây là số mệnh của ngươi, cũng là số mệnh của tất cả các đời Tà Đế.
– Ta không tin số mệnh!
Nghệ Phong nói chắc như đinh đóng cột:
– Ngươi đã nói đây là số mệnh của Tà Đế, vậy hôm nay, ta ở chỗ này tuyên bố, ta không phải là Tà Đế, không phải là Thiếu tông chủ!
– Ồ…
Mọi người đều ồ lên, thật không ngờ Nghệ Phong lại không hề do dự mà nói ra một câu như vậy. Hắn đây là có ý gì? Rời khỏi Tà Tông? Rời khỏi Thánh Tông?
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Nghệ Phong và Triệu lão. Đường đường là Tà Đế lại có thể vứt bỏ chuyện của Tà Tông? Nghệ Phong thật đúng là đã hạ quyết tâm rồi.
– Hồ đồ!
Triệu lão giận dữ quát lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Không ngờ Nghệ Phong lại dám đưa ra một quyết định như vậy.
– Đây là ý gì? Thị uy sao? Đường đường là Tà Đế, lại chỉ vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn!
Triệu lão gầm lên:
– Hừ! Không nên nghĩ rằng ta có thể mắt nhắm mắt mở với sư phụ ngươi mà cũng học đòi theo hắn. Cho dù lúc này sư phụ ngươi không vào được Thánh Thành, nhưng hắn vẫn là người của Tà Tông. Cả đời này cũng không thể thay đổi. Nghệ Phong, ta có thể dung túng cho sư phụ ngươi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể dung túng cho ngươi. Ngươi không nên hoài nghi, với thực lực hiện tại của ngươi, còn không đủ để chống đối lại Thánh Thành.
Nghệ Phong nhìn Triệu lão nói:
– Điểm này ta cũng không nghi ngờ. Với thực lực của Triệu lão, muốn tiêu diệt ta là vô cùng dễ dàng. Thế nhưng, cho dù hôm nay chết ở chỗ này, ta cũng không muốn thấy đời sau tương lai của ta huyết nhục tương tàn. Hôm nay, chức vị Tà Đế này, ta xin từ bỏ!
Triệu lão thật không ngờ Nghệ Phong lại kiên định đối chọi gay gắt với mình như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Nghệ Phong thật lâu không nói gì.
Nguyệt Nghiên thấy Nghệ Phong nhìn Triệu lão chằm chằm không tỏ ra chút yếu thế, nàng bỗng nhiên có chút cảm động, ôm lấy Nghệ Thiến, lẳng lặng đứng phía sau Nghệ Phong, cũng cho thấy thái độ của mình.
– Ngươi có khí tức của các đời Tà Đế, không phải ngươi nói bỏ là có thể bỏ được. Nghệ Phong, ngươi đã trải qua hai lần truyền thừa, tất cả những gì ngươi có được đều là nhờ Tà Tông bồi dưỡng. Ngươi nói, ngươi có thể bỏ qua trách nhiệm của Tà Đế sao? Ở cùng một chỗ với nhân vật đệ tam của Tiên Cảnh, lẽ nào ngươi thực sự có thể không để ý tới huyết thống của lịch đại tổ sư? Lẽ nào ngươi có thể ích kỷ đến mức như vậy? Chỉ vì một nữ nhân thôi sao?
Triệu lão chất vẫn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn hai đôi mắt mong chờ đang nhìn chăm chú vào hắn, thở nhẹ một hơi. Trước những lời chất vấn của Triệu lão, hắn không thể phủ nhận, quả thực trong lòng hắn dâng lên một chút cảm giác tự trách.
Nghệ Phong nhín đám võ giả phía dưới, lại nhìn thoáng qua cường giả Thánh Cấp sau lưng Triệu lão.
Cuối cùng, hắn thở nhẹ một hơi, nói:
– Cũng được! Hôm nay ta cho các ngươi một công đạo.