Phần 480: Hai ngũ giai
Liễu Nhiên và Quái lão đầu vẫn vô sự trò chuyện vui vẻ tại một lầu các trong Học viện Trạm Lam. Qua ba ngày như vậy, trên không trung lầu các, rốt cục bao phủ một cỗ khí tức khổng lồ. Dưới cỗ khí thế này, toàn bộ không gian bên trên lầu các, mây đen dày đặc. Bầu không khí xung quanh có vẻ vô cùng ngột ngạt.
Liễu Nhiên đang uống trà do Ngạo Tuyết vừa pha, hơi nhíu nhíu mày, buông chén trà trong tay xuống, đứng lên vuốt vuốt quần áo một chút nói:
– Có khách đến! Ta đi nghênh tiếp hắn.
Ngạo Tuyết lúc này cũng đứng lên theo Liễu Nhiên nói:
– Ta cũng đi!
Liễu Nhiên gật đầu, đưa tay ngăn cản Quái lão đầu, quay sang hắn nói:
– Ngươi cứ ở yên đây đi!
Quái lão đầu bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cũng biết, với thực lực của mình, căn bản không thể giúp được gì.
– Các ngươi cẩn thận một chút.
Quái lão đầu nói.
– Nếu ta muốn chạy, bọn họ ngăn cản cũng không dễ.
Liễu Nhiên cười nói.
Quái lão đầu đương nhiên tin lời Liễu Nhiên nói. Với thân pháp Mị Ảnh, hơn nữa nắm trong tay pháp tắc không gian, tốc độ của hắn kinh khủng đến mức tận cùng. Chỉ là, hắn có thể chạy sao? Hắn đương nhiên có thể chạy, nhưng Ngạo Tuyết thì sao đây? Nếu có thể buông Ngạo Tuyết, Liễu Nhiên cũng sẽ không rơi vào loại tình huống này.
Quái lão đầu còn đang thất thần, Liễu Nhiên và Ngạo Tuyết đã biến mất trước mặt hắn.
Khi hai người xuất hiện bên ngoài lầu các, liền thấy hai người đứng thẳng trong hư không, không khỏi nhịn không được hít sâu một ngụm khí lạnh. Liễu Nhiên và Ngạo Tuyết cũng thật không ngờ, Tiên Cảnh lại phái ra hai nhân vật như vậy đến đây.
Hai lão giả trong hư không chính là sư tổ của Liễu Nhiên. Hai người năm đó cũng được xem như nhân vật truyền kỳ.
Ngạo Tuyết cũng đại biến sắc mặt, thấp giọng nói bên tai Liễu Nhiên:
– Hai người đều đạt đến cấp bậc ngũ giai.
Liễu Nhiên thở nhẹ một hơi, nhìn hai lão giả nói:
– Tiên Cảnh thực quá coi trọng tại hạ, lại phái hai vị tiền bối đến đối phó ta.
Hai lão giả nhìn Liễu Nhiên và Ngạo Tuyết, đối với hai người bọn họ cũng có ý tán thưởng.
– Liễu Nhiên, giao Ngạo Tuyết ra đây. Ngươi hẳn là biết, ngươi không phải đối thủ của ngũ giai. Huống chi, còn là hai ngũ giai.
Tiên Cảnh cũng không muốn tiếp tục buông tha Liễu Nhiên. Thế cục đại lục càng lúc càng phức tạp. Tiên Cảnh rốt cục sử dụng võ giả cấp quan trọng. Ngũ giai, đây cũng là tồn tại khiến người khác cảm giác chấn động trong lòng.
Đối mặt với cường giả ngũ giai, Liễu Nhiên cũng thu liễm lại rất nhiều ngạo khí. Hắn hiểu rõ, ngũ giai đã là một cấp độ hoàn toàn khác.
– Ta biết hai vị tiền bối rất mạnh. Chỉ là, không thử thì sao biết trốn thoát hay không đây? Huống chi, hai vị tiền bối coi như bản đế không giúp không được hay sao?
Liễu Nhiên cười ha ha.
Hai cường giả ngũ giai liếc mắt nhìn nhau, lập tức nói:
– Cho dù ngươi mời tới một hai Thánh Cấp thì thế nào? Ngũ giai, không phải các ngươi có thể chống đỡ được. Giao Ngạo Tuyết ra, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Liễu Nhiên cũng không nói gì thêm, vung lưỡi kiếm lên, cho hai người thấy thái độ của hắn.
Trong khi Liễu Nhiên và hai cường giả Thánh Cấp đối chọi gay gắt, bên trong sân Bạch gia, Nghệ Phong đang chìm đắm trong cặp đùi dụ hoặc đến cực điểm của Bạch Hàn Tuyết, vui đến quên cả trời đất. Mấy ngày trước, Nghệ Phong đã chạy tới đế đô. Chỉ là, Nghệ Phong không sốt ruột đi tìm lão đầu tử, ngược lại cố gắng tìm cách tách khỏi Yên Hậu luôn khiến hắn lạnh mình, len lén trốn bên trong Bạch gia.
Đối với cặp đùi này của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong luôn luôn không kiềm chế được dụ hoặc, sau khi triền miên không ít, vẫn không chịu buông nàng ra. Bạch Hàn Tuyết thấy hai tay Nghệ Phong vẫn đang ôm lấy đùi mình, tuy rằng đã có quan hệ mật thiết với hắn, nhưng vẫn không kìm được mặt đỏ tới mang tai. Chỉ bất quá, lâu như vậy không được gặp Nghệ Phong, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng lại đáp ứng tất cả mọi thư thế Nghệ Phong đưa ra, khiến Nghệ Phong càng ném chuyện lão đầu tử qua một bên.
Nghệ Phong nghĩ thầm, lão đấu tử ngài đến đê đô hưởng phúc, ta cũng không thể quá lạc hậu.
Chỉ bất quá, Yêu Hậu bị Nghệ Phong tách ra, lúc này lại đang đầy bụng lửa giận, Không ngờ Nghệ Phong đột nhiên biến mất ngay giữa đế đô, mà hết lần này đến lần khác, thực lực của Nghệ Phong khiến nàng không tìm được.
Bạch Hàn Tuyết giữ chặt tay Nghệ Phong, nàng cũng cảm nhận được khí thế uy áp tại phía Học viện Trạm Lam, nhin Nghệ Phong, mặt đỏ bừng nói:
– Bọn họ động thủ rồi? Ngươi còn không mau tới xem!
Nghệ Phong gật đầu, có chút không muốn đứng dậy. Thấy Bạch Hàn Tuyết cũng chuẩn bị mặc quần áo đứng lên, Nghệ Phong đưa tay ngăn nàng lại, cười nói:
– Từ cỗ khí tức kia mà thấy, nàng đi cũng không giúp được gì. Cứ an tâm ở đây nghỉ ngơi đi.
Bạch Hàn Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu. Bị Nghệ Phong lăn qua lăn lai một phen, nàng quả thực không muốn đứng dậy.
– Vậy ngươi cẩn thận một chút!
Nghệ Phong gật đầu, mặc quần áo vào người, thân ảnh biến mất khỏi Bạch gia.
Mà ngay khi Nghệ Phong bay nhanh ra, một đạo thân cũng lao nhanh về phía Học viện Trạm Lam. Nghệ Phong thấy thân thể lung linh tuyệt đẹp kia, liền lập tức chuẩn bị tăng tốc. Chỉ là, ngay khi hắn vừa định chạy, bên tai lại truyền đến một giọng nói tức giận mười phần:
– Tiểu tử thối, đứng lại cho ta!
Yêu Hậu hận không thể giết chết Nghệ Phong, thầm nghĩ mình kinh khủng như vậy sao? Mỗi lần nhìn thấy mình, hắn liền lập tức chạy. Đáng ghét hơn chính là, lần này đến đế đô, hắn lại biến mất tăm mất tích trong nháy mắt.
– Hừ! Bản hậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy!
Trong lòng Yêu Hậu hung hăng tự nhủ.
– Lam Hinh tỷ tỷ, tỷ có gì phân phó?
Nghệ Phong cũng không dám chọc giận nữ nhân này, trên mặt mang theo vẻ tươi cười hỏi.
Yêu Hậu nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng ghét trước mắt, nở nụ cười âm hiểm nói với Nghệ Phong:
– Tiểu đệ đệ mấy ngày nay đi phong hoa tuyệt nguyệt nơi nào vậy? Lẽ nào tỷ tỷ so ra kém nữ nhân khác sao? Ngươi muốn, tìm tỷ tỷ là được mà!
Nghe Yêu Hậu nói, tim Nghệ Phong nhất thời rung lên, nhịn không được đánh giá thân thể đẫy đà của nàng một chút, nói:
– Chuyện này, mấy ngày nay ta một mực bế quan. Ừ, bế quan a!
Yêu Hậu vô cùng nghiêm túc nói.
– Phải vậy không? Vậy sao trên người ngươi có mùi nước hoa của nữ nhân?
Lam Hinh đi tới trước mặt Nghệ Phong, đôi tay ngọc thon dài đánh vào bờ vai hắn, cái mũi nhỏ nhắn lướt nhẹ qua mặt hắn một chút. Hơi thở như lan như ngọc phả vào mặt hắn khiến Nghệ Phong nhịn không được có chút rung động.
Tuy nhiên, nhớ tới thủ đoạn của nữ nhân này, Nghệ Phong nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ trong lòng. Cảm giác khí thế trong Học viện Trạm Lam càng lúc càng trầm trọng, liền gấp gáp nói:
– Chuyện này, sư phụ ta bên kia gặp nguy hiểm. Ta đi trước đã!
Nghệ Phong chạy trốn nhanh như chớp.
Lam Hinh thấy một màn như vậy, cười lên khanh khách, thân ảnh cũng bay nhanh về phía Học viện Trạm Lam.
Mà ngay khi hai cường giả ngũ giai chuẩn bị xuất thủ, một người trong đó hơi nhíu mày nói:
– Có hai cỗ khí thế Thánh Cấp đang bay nhanh về phía bên này.
Võ giả còn lại hơi cảm nhận một chút, lập tức không cho là đúng nói:
– Không cần phải lo. Chỉ là hai Thánh Cấp mà thôi, không thay đổi được gì đâu.
– Ai nói với ngươi, hai Thánh Cấp không thay đổi được cái gì?
Ngay khi đối phương vừa nói xong, thanh âm Nghệ Phong hừ một tiếng vang lên.