Phần 461: “Hắn”
Bị lực lượng mênh mông của đối phương oanh kích, mặc dù Nghệ Phong có chút kinh hãi nhưng không lo lắng quá mức. Chỉ cần người này không đạt tới Ngũ giai, có thể thi triển kỹ năng tự chủ, mình không cần sợ hãi.
Thân ảnh của Nghệ Phong không ngừng lùi về phía sau, khiến khóe miệng Thụ Nặc hiện lên vẻ khinh thường, trong lòng thầm nghĩ lấy thực lực của mình, đánh hắn trọng thương cũng không thành vấn đề.
Hi Lâm thấy Nghệ Phong từ đầu đến cuối không dùng pháp tắc chi lực, biết Nghệ Phong chưa xuất toàn lực. Hắn hiểu rất rõ pháp tắc chi lực của Nghệ Phong, vận dụng cùng sử dụng là hai khái niệm khác nhau. Mặc dù lúc này Thụ Nặc không sử dụng, nhưng pháp tắc của hai người không phải cùng một cấp bậc.
Nghệ Phong đỡ tiếp một đòn của đối phương, pháp tắc tương khắc phối hợp đấu khí từ trong cơ thể phóng ra, đánh về phía đối phương. Lực lượng của Nghệ Phong bỗng chốc tăng vọt, Thụ Nặc khẽ cau mày, nhưng vẫn không để ý quá nhiều. Lực lượng trong cơ thể hắn bạo tuôn, nghênh đón công kích của Nghệ Phong.
Ầm…
Trong một tiếng va chạm đinh tai nhức óc, Nghệ Phong bị chấn lùi lại phía sau.
– Không biết tự lượng sức mình!
Mặc dù Thụ Nặc cảm thấy kinh ngạc vì pháp tắc chi lực của đối phương có thể làm suy yếu một phần lực lượng của hắn, nhưng trong lòng vẫn mang theo sự khinh thường. Với thực lực tứ giai đỉnh phong của mình, đã đủ để áp chế hắn.
Nghệ Phong lắc lắc cánh tay đang tê dại, nghe lời nói miệt thị của đối phương hắn cười lạnh một tiếng. Đấu khí trong cơ thể bùng phát, đồng thời dung nhập vào pháp tắc tương sinh, lấy Nghệ Phong làm trung tâm một thế giới mang theo pháp tắc chi lực xông về phía Thụ Nặc.
Thụ Nặc thấy vậy, rốt cuộc sắc mặt cũng biến đổi. Lực lượng trong cơ thể ồ ạt tiến ra, pháp tắc chi lực không giữ lại, nghênh đón công kích của Nghệ Phong. Hai thế giới chi lực giao phong với nhau, một hắc động thật lớn xuất hiện giữa không trung, cắn nuốt hết thảy mọi thứ. Thậm chí cả sóng khí từ trận giao phong cũng bị nó thôn phệ.
Sau khi giao phong, hai người đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
Thụ Nặc nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng cảm thấy rung động. Lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhận biết cảnh giới của Nghệ Phong rõ ràng thua hắn một bậc. Nhưng pháp tắc chi lực của đối phương có thể tăng phúc, đề cao lực lượng của hắn lênh, để bù đắp sự chênh lệch này.
– Khó trách có thể đoạt được đồ vật trong tay Ngưu Quý, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.
Thụ Nặc cười lạnh nói.
– Điều ngươi không biết còn nhiều lắm.
Nghệ Phong cười to, Tinh Bạo Thương Khung thi triển ra phóng về phía Thụ Nặc.
Nhìn thấy một chiêu này của Nghệ Phong, sắc mặt Thụ Nặc đại biến. Hắn mở to mắt nhìn Nghệ Phong:
– Tại sao ngươi biết chiêu này? Ngươi là gì của hắn?
Nghệ Phong không rõ ý tứ trong lời nói của đối phương, đấu khí của hắn vận dụng tới mức cao nhất, hai cỗ pháp tắc chi lực bạo phát. Toàn bộ không gian giờ khắc này tựa hồ chỉ còn lại một quyền của Nghệ Phong.
Nơi quyền đi qua, không gian bắt đầu điên cuồng sụp đổ. Vô số quyền ảnh bắt đầu tụ lại vào quyền đầu của Nghệ Phong. Thụ Nặc cảm thấy kinh hãi, hắn vội kết thủ ấn ngăn chặn. Không dám bảo lưu, pháp tắc chi lực quán thâu vào trong đấu khí, nghênh đón thế giới chi lực mang theo Tinh Bạo Thương Khung của Nghệ Phong.
Oanh!
Trong một tiếng nổ vang như sấm, Thụ Nặc và Nghệ Phong đều bị lực lượng của hai bên chấn bay ra ngoài. Nhưng lúc này, Nghệ Phong điên cuồng thi triển Nhiếp Hồn thuật, chính là một chiêu mạnh nhất của hắn.
– Luân Hồi Tịch Diệt!
Thụ Nặc đang kinh hãi vì Tinh Bạo Thương Khung của Nghệ Phong, hiện tại miễn cưỡng có thể ngăn cản. Nhưng đột nhiên thấy Nhiếp Hồn thuật mang theo khí thế kinh hồn lao tới, sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi. Đấu khí trong cơ thể tuôn ra, hòng ngăn cản một chiêu này của Nghệ Phong, nhưng vừa rồi mới ngăn cản Tinh Bạo Thương Khung, giờ khắc này hắn căn bản không dư lực để có thể ngăn trở chiêu thức khủng bố như vậy.
Thụ Nặc không nhịn được hướng về phía một hô to:
– Thống lĩnh, cứu ta.
– Khụ!
Trong một tiếng ho khan, một đạo năng lượng vô cùng khủng bố quét qua hư không, cuốn lấy Thụ Nặc đi. Đồng thời ngăn cản Nhiếp Hồn thuật của Nghệ Phong.
Ánh mắt Nghệ Phong trở nên ngưng trọng, hắn nhìn về một phương hướng. Nơi đó xuất hiện thân ảnh của một võ giả. Từ một chiêu của đối phương, Nghệ Phong nhận định thực lực của hắn thấp nhất cũng là Thánh cấp ngũ giai.
– Ha ha, chẳng lẽ các ngươi muốn đánh xa luân chiến sao?
Nghệ Phong nhìn võ giả đột nhiên xuất hiện, nói bằng giọng khinh bỉ.
Đối với sự khinh thường của Nghệ Phong, đối phương không để ý. Hắn cau mày nhìn Nghệ Phong hỏi:
– Vừa rồi ngươi thi triển Tinh Bạo Thương Khung sao?
Nghệ Phong sửng sốt, không ngờ đối phương tự nhiên hỏi về vấn đề này. Nghệ Phong cũng không phủ nhận:
– Đúng thì thế nào? Ngươi cũng muốn lãnh giáo sao?
Có được xác nhận của Nghệ Phong, bất kể là người của trận doanh Thụ Nặc hay là trận doanh Điền Liên đều trở nên trầm mặc. Mặc dù Điền Liên không chứng kiến Tinh Bạo Thương Khung, nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng nghe qua. Tinh Bạo Thương Khung vang danh bí cảnh, bởi nó có uy lực vô biên và còn là vũ kỹ sở trường của “hắn”.
Nghệ Phong biết sở trường vũ kỹ này nói lên điều gì chưa? Đệ tử của hắn? Tử tôn của hắn? Hay là…
Đám người Thụ Nặc trầm mặc, ai cũng biết “hắn” chỉ truyền Tinh Bạo Thương Khung cho người mà mình cực kỳ sủng ái. Cho dù người bên cạnh hắn, có thể hiểu được vũ kỹ này cũng không quá năm người. Năm đó, Thụ Nặc may mắn được chứng kiến “Hắn” thi triển, lúc này mới nhận ra. Nhưng người thanh niên này cũng có thể thi triển được, nó đại biểu cho ý tứ gì?
Không người nào dám coi thường thực lực của ‘Hắn’. Mặc dù trong trận doanh bí cảnh không có bóng dáng của hắn, nhưng tất cả đều hiểu, chỉ cần hắn nguyện ý, có thể dễ dàng thu thập bất kỳ trận doanh nào. Ở bí cảnh này có ba nhân vật đặc thù, họ không xây dựng trận doanh, nhưng lực lượng của bất kỳ một người nào cũng vô cùng mạnh mẽ.
Người bên cạnh họ không nhiều, nhưng tuyệt đối là cao thủ tinh phẩm.
Nghệ Phong thấy đám người Điền Liên trầm mặc, thì không khỏi nhíu mày. Hắn không hiểu tại sao hai phe trận doanh lại yên tĩnh như vậy. Bởi vì Tinh Bạo Thương Khung sao? Mặc dù Tinh Bạo Thương Khung rất mạnh nhưng cũng không đến mức làm các Thánh cấp phải run sợ như vậy?
Dĩ nhiên, Nghệ Phong thấy đối phương không động thủ cũng vui vẻ. Hắn nhìn lão nhân đang chắn trước mặt mình, nhẹ giọng hừ một tiếng nói:
– Tránh ra!