Phần 448: Ngưu Quý
Sau khi tiến vào cửu giai, Nghệ Phong cũng không quên linh châu theo lời võ giả kia đã nói. Hắn suy nghĩ một chút rồi chạy về phía cung điện của Hi Lâm Thánh cấp.
Lúc này võ giả Thánh cấp nhị giai đó đã chờ tới sốt ruột, thấy Nghệ Phong xuất hiện hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nghệ Phong thấy đối phương đang chờ mình tại cung điện Hi Lâm Thánh cấp. Sau khi hỏi thăm biết được võ giả này là bằng hữu của Hi Lâm, giờ khắc này Nghệ Phong mới bằng lòng đáp ứng đi cướp đoạt đồ với hắn.
Hi Lâm hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cơ hội này, cũng muốn cùng đi. Chuyện này tự nhiên khiến võ giả Khải Nam cao hứng. Ba Thánh cấp hợp lực đương nhiên phần thắng càng thêm nắm chắc.
Hai người đi theo Khải Nam. Tuy rằng tốc độ không chậm nhưng vẫn tốn không ít thời gian.
– Còn có bao lâu mới có thể đến nơi?
Nghệ Phong hỏi Khải Nam.
Khải Nam nhìn Nghệ Phong một cái rồi nói:
– Sắp tới rồi, một chút nữa hai người phải cẩn thận. Đối phương là Thánh cấp tam giai đỉnh phong, mạnh hơn chúng ta không ít.
Hi Lâm gật đầu, nhưng ngay sau đó hỏi lại:
– Ngươi tin chắc hắn có linh khí cấp năm?
Khải Nam nói:
– Làm sao có thể sai được, lúc ấy ta và hắn cùng tìm được ở một huyệt động. Nơi đó có một bộ hài cốt của tiền bối Thánh cấp, nếu không phải không đánh lại hắn thì ra đã sớm ra tay đoạt lại.
– Nếu hắn ta có linh khí cấp năm thì càng khó đối phó hơn bình thường.
Hi Lâm nói:
– Hy vọng hắn không thi triển huyết tế nhận chủ, nếu không cho dù muốn cướp cũng khó.
– Điều này không thể nào, muốn huyết tế nhận chủ thì độ hòa hợp với linh khí đạt tới cao giai. Dù rằng linh khí cấp năm vẫn không thể coi là cao cấp, nhiều nhất coi là hơi cao giai.
Nghệ Phong ở bên cạnh thấy hai người nói về huyết tế thì nghi hoặc hỏi:
– Huyết tế nhận chủ là cái gì?
Khải Nam cổ quái nhìn thoáng qua Nghệ Phong, sau đó giải thích:
– Huyết tế nhận chủ, chính là lấy tinh huyết bản thân luyện hóa linh khí, khiến nó phù hợp hoàn mỹ với thân thể. Lúc đó có thể điều khiển linh khí như cánh tay của mình, thực lực có thể tăng thêm một cấp bậc.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nghệ Phong không khỏi chuyển tới hình xăm trên cánh tay. Trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ Tru Tiên Kiếm cũng cần huyết tế luyện hóa mới có thể tự chủ vận dụng hay sao?
Bỏ đi tâm tư trong lòng, Nghệ Phong quay đầu nói với Khải Nam:
– Linh khí cấp năm cùng Công pháp Thiên giai cũng cho các ngươi, bất quá, linh châu kia ta nhất định phải lấy.
Khải Nam gật đầu nói:
– Có thể!
Mặc dù Linh châu trân quý, nhưng so sánh với linh khí cấp năm, hắn đương nhiên chọn cái sau.
Ba người bay một mạch không nghỉ, rất nhanh đã tới một chỗ. Khải Nam chỉ vào một tòa cung điện cực lớn phía xa nói:
– Chính là trong chỗ này!
Sau khi Khải Nam nói xong, thân ảnh hắn bay tới cung điện. Một cỗ khí thế mênh mông ép về phía đó. Ngay lập tức các võ giả hoảng sợ bay nhanh ra cảnh giác nhìn Khải Nam trên hư không.
– Lão gia hỏa Ngưu Quý kia. Nếu ngươi còn không ra, bản Thánh cấp sẽ giết sạch thủ hạ của ngươi.
Khải Nam hướng về phía cung điện cười ha ha, trong giọng nói sự mang theo lớn lối.
Khải Nam tiếp tục hét lớn nhưng không thấy đối phương ra ngoài, hắn không chút nghĩ ngợi tung một đạo lực lượng xuống phía dưới. Một bàn tay ngưng tụ trong không khí, sắc mặt các võ giả phía dưới đại biến. Tất cả nhanh chóng thi triển thân pháp chạy trốn.
Ngay lúc này, thủ chưởng của Khải Nam đã ấn xuống, cung điện hoa mỹ trong chớp mặt sụp đổ một phần, hóa thành một đống phế tích.
– Ha ha, lão gia hỏa, nếu không ra, lão tử sẽ hủy chỗ ở của ngươi.
Khải Nam hô lớn.
– Ngươi dám!
Lúc Khải Nam chuẩn bị xuất thủ lần nữa thì một thanh âm tức giận vang lên. Chỉ thấy một thân ảnh bay tới ngăn cản công kích của Khải Nam.
Bóng người bay đến nhìn cung điện đã sụp đổ một phần, sắc mặt hắn rất khó coi căm tức nhìn Khải Nam quát lớn:
– Ngươi muốn chết.
Khải Nam khinh thường nhìn Ngưu Quý:
– Giao đồ mà ngươi đã đoạt của bản Thánh cấp ra đây.
– Thật là đáng cười. Có bản lĩnh thì ngươi tới đây mà đoạt.
Ngưu Quý cười lạnh nói:
– Một bại tướng dưới tay, mà cũng dám vọng tưởng đoạt đồ trong tay ra sao.
– Ha ha! Vậy cũng chưa chắc, ta là đánh không lại ngươi, nhưng một người không đủ, thì hai người. Hai không đủ ba người. Nghệ Phong Thánh cấp, ra tay đi!
Khải Nam cười to.
Lời của Khải Nam vừa dứt, Nghệ Phong cùng Hi Lâm một trước một sau vây Ngưu Quý vào giữa, hai cỗ khí thế đồng thời khóa chặt hắn lại.
– Ngưu Quý Thánh cấp, mau giao đồ ra đây. Đừng để mọi người phải động thủ động cước.
Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn Ngưu Quý.
Ngưu Quý nhìn hai người Nghệ Phong, sắc mặt biến đổi, giờ hắn mới hiểu được tại sao Khải Nam còn dám khiêu khích hắn.
– Hừ! Chẳng lẽ ngươi cho rằng có nhiều hơn hai Thánh cấp là có thể cướp đồ của ta sao?
Ngưu Quý cười lạnh nói.
Khải Nam nhìn Ngưu Quý nói:
– Thử một chút sẽ biết.
Ngưu Quý nhìn Khải Nam với vẻ khinh thường, hắn nói:
– Vậy thì phải xem các ngươi có bản lĩnh gì? Đồ các ngươi cần đang ở trong giới chỉ của ta.
Nghệ Phong nhìn ngón tay của Ngưu Quý, đúng là có một cái Nạp Linh giới.
Ánh mắt Khải Nam hiện lên vẻ sửng sốt, hắn nói với hai người Nghệ Phong cùng Hi Lâm:
– Tốc chiến tốc thắng, chớ để đêm dài lắm mộng. Nếu chậm trễ e rằng cường giả cùng trận doanh với họ sẽ kinh động chạy tới.
Hi Lâm gật gật đầu nói:
– Thánh cấp tam giai, chúng ta có cơ hội thắng sao?
Khải Nam lắc lắc đầu nói:
– Chỉ có ba thành hy vọng. Bất quá, phải thử mới biết được.
Nghệ Phong nhìn Ngưu Quý một cái, đột nhiên nói:
– Ta chủ công, các ngươi hỗ trợ đoạt nạp linh giới của hắn.
Khải Nam nhìn Nghệ Phong một cái, khẽ nhíu mày nói:
– Ngươi được không? Không nên cậy mạnh.
– Thử một chút xem sao. Hẳn là được.
Nghệ Phong nói, sau đó thân ảnh hắn lóe lên oanh một quyền về phía Ngưu Quý.
Ngưu Quý thấy dẫn đầu công kích hắn lại là Nghệ Phong thì hơi ngẩn ra, sau đó cười lạnh một tiếng nói:
– Không biết sống chết.
Nói xong, đấu khí trong cơ thể Ngưu Quý bùng phát đỡ đòn của Nghệ Phong. Lực lượng kinh khủng rít lên những tiếng gió va chạm với một quyền của Nghệ Phong. Ngay lúc này, Phệ Châu của Nghệ Phong bộc phát cắn nuốt hơn phân nửa đấu khí của đối phương. Công kích của họ tạo nên một khe nứt khổng lồ, dưới tình huống không vận dụng pháp tắc, lực lượng của hai người ngang nhau.
Ngưu Quý kinh dị nhìn thoáng qua Nghệ Phong, tuy nói hắn không sử dụng pháp tắc chi lực, cũng không xuất toàn lực. Nhưng một quyền kia cũng có lực lượng tương đương nhị giai đỉnh phong, thế nhưng tiểu tử này có thể đỡ được. Quả nhiên có chút môn đạo.
– Khó trách các ngươi có lòng tin như vậy, hai Thánh cấp nhị giai, một Thánh cấp nhất giai. Bất quá, các ngươi ngây thơ cho là chỉ như vậy có thể đánh bại ta sao?
Ngưu Quý cười lạnh một tiếng.