Phần 444: Thánh cấp nhị giai
Hi Lâm không hổ là người đã tiến vào Thánh cấp nhiều năm, pháp tắc nắm trong tay cực kỳ thuần thục. Hai người tham khảo kiến thức liền cảm thấy tiến triển phong phú. Sau khi đàm luận cùng Hi Lâm ba ngày ba đêm, đối với pháp tắc trong tay, Nghệ Phong cũng hiểu rõ thêm một tầng.
Ba ngày sau, Nghệ Phong nhớ tới Phệ Châu lấy được, trong lòng không khỏi muốn dung hợp nó ngay lập tức. Thủy âm cùng Thủy dương đã dung hợp không chỉ làm cho pháp tắc của hắn càng thêm hoàn thiện, mà quan trọng nhất chính là hai viên Phệ Châu dung hợp thành một khiến chỗ tốt vượt hơn hẳn một viên.
Nghĩ tới đây, Nghệ Phong cáo biệt Hi Lâm, thân ảnh hắn chớp động tiến vào nơi u tĩnh có linh khí nồng đậm.
Sau khi tốn không ít thời gian tìm kiếm, cuối cùng ở một bờ hồ cách cung điện của Hi Lâm Thánh cấp có một nơi linh khí cực kỳ nồng hậu. Lúc này Nghệ Phong mới dừng lại.
– Chính là nơi này!
Nghệ Phong tới gần bờ hồ thì phát hiện linh khí nơi này rất nồng đậm, hơn nữa còn yên tĩnh, rất thích hợp để hắn cắn nuốt Phệ Châu.
Nhưng vừa mới định tiến vào hợp cốc thì Nghệ Phong sửng sốt, phát hiện linh khí đang tiến sâu vào bên trong sơn động.
– Có người?
Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy ngạc nhiên, bất quá chỉ trong nháy mắt hắn đã hiểu trong hợp cốc này đã có người tu luyện.
Trong lúc Nghệ Phong đang nghĩ mình có nên rời đi hay không thì một đạo nhân ảnh từ trong đó bay ra, xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Ánh mắt người này nhìn Nghệ Phong mang theo địch ý cùng cảnh giác.
Nghệ Phong thấy cử động của đối phương như thế thì nhún nhún vai nói với hắn:
– Ngươi tiếp tục tu luyện, ta chỉ vô tình đi qua đây xem một chút thôi.
Nghe thấy câu này, ánh mắt của võ giả càng thêm cảnh giác. Dù sao nơi đây là một địa phương bí mật, chẳng ai ăn no rửng mỡ mà qua xem một chút. Không biết có phải là nanh vuốt của tên đó phái tới truy sát mình không.
Võ giả nghĩ đến loại khả năng này, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang. Bất kể là phải hay không, trước hết cứ giết người này rồi tính, lúc đó mới không còn gì uy hiếp. Bằng không lỡ người này là tay chân của kẻ kia, một chút nữa chúng chạy tới thì hỏng bét.
Nghĩ tới đây, võ giả không chút nghĩ ngợi liền đánh một chưởng vào Nghệ Phong. Dựa theo ý nghĩ của hắn, một đòn này đã có thể giết Nghệ Phong.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, một chưởng này không thể vỗ vào người đối phương. Người này đã biến mất không còn đứng ở chỗ đó, một chưởng bổ ra mang theo kình phong rít gào, chém hụt vào không khí.
Nghệ Phong thấy võ giả này đột nhiên xuất thủ, chân mày khẽ nhíu lại. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hắn hừ một tiếng nhìn đối phương nói:
– Ta khuyên ngươi nên dừng tay thì hơn, bản đế sẽ không so đo với ngươi.
Mặc dù võ giả rất kinh ngạc bởi Nghệ Phong có thể né tránh công kích của mình. Chỉ là khi nghe những lời này, hắn nở nụ cười, không chút nghĩ ngợi đánh thêm một chưởng nữa:
– Bản Thánh cấp cũng muốn nhìn ngươi so đo với ta như thế nào?
Nói xong, võ giả cười ha ha, chưởng thế giống như lưới bao trùm lên Nghệ Phong. Trong lòng võ giả nghĩ thầm, chỉ thế này đã đủ để đánh nát tên võ giả không biết trời cao đất rộng này thành bánh thịt. Bất quá khiến võ giả kinh ngạc chính là, cho dù chưởng thế của hắn mạnh mẽ tới đâu thì người thanh niên này vẫn có thể đỡ được.
Võ giả thấy thế, trong lòng giật mình, dừng công kích nhìn Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc cùng hồ nghi hỏi:
– Ngươi là Thánh cấp?
Nghệ Phong lạnh mắt nhìn người này, trong lòng bùng lên một cỗ hỏa khí. Vô duyên vô cớ bị công kích một phen, cho dù là ai cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
– Vậy thì như thế nào?
Nghệ Phong cười lạnh, cũng không quản đối phương, một quyền mang theo pháp tắc chi lực đánh ra. Nếu đối phương muốn đấu, Nghệ Phong cũng không sợ mà phụng bồi.
Võ giả thấy trong quyền thế của Nghệ Phong mang theo pháp tắc chi lực, biết người thanh niên này cũng là Thánh cấp. Điều này khiến hắn kinh ngạc, thân ảnh chớp động tránh khỏi công kích của Nghệ Phong.
– Mẹ nó, khu vực này sao tự nhiên lại có thêm một Thánh cấp. Khu vực này không phải là phạm vi Hi Lâm quản hạt sao? Còn kẻ kia dù muốn tìm ta cũng không cần làm chuyện mất mặt phái Thánh cấp chứ. Thật là vớ vẩn!
Trong lòng võ giả tức giận mắng tiếng, lại thấy Nghệ Phong đánh tới một quyền, đành phải đưa tay đỡ.
Võ giả cùng Nghệ Phong tách nhau ra.
Võ giả khoát tay về phía Nghệ Phong nói:
– Huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm. Mới vừa ta nghĩ đến ngươi là tay chân của địch nhân, vì thế mới muốn giết người diệt khẩu.
– Có phải hiểu lầm hay không cứ đánh xong rồi nói.
Nghệ Phong cũng mặc kệ nguyên nhân gì, vừa lúc mượn cơ hội này luyện tay, thực chiến những gì đã trao đổi với Hi Lâm cũng tốt.
Võ giả thấy Nghệ Phong không dừng tay, với ngạo khí sẵn có, cũng không chịu yếu thế, hắn hừ một tiếng nói:
– Đánh thì đánh, bản Thánh cấp cũng muốn xem thử ngươi có mấy phần bản lĩnh.
Nói xong, liền bay tới đỡ công kích của Nghệ Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người ở trên hư không đối quyền không biết bao nhiêu lần. Dưới mặt đất bị kình khí ảnh hưởng nứt ra từng đạo khe hở, đất đá văng tứ tung.
Hai người xuất thủ như điện thiểm lôi minh, trong chớp mắt đã giao nhau hơn mười chưởng.
Sau một hồi đối chưởng, hai người tách ra. Ánh mắt hắn có chút kinh dị nhìn Nghệ Phong.
– Ở khu vực này, mạnh nhất chính là Hi Lâm. Thực lực của ngươi không thua hắn, chẳng lẽ khu vực này lại có hai Thánh cấp?
Võ giả kinh ngạc không dứt.
– Ngươi có thể ở khu vực này, tại sao bản đế không thể?
Nghệ Phong cười lạnh nói.
– Vậy ý của ngươi là ngươi không phải là võ giả nơi này? Ngươi thuộc trận doanh khác?
Võ giả hỏi.
– Muốn biết, đánh tiếp rồi hãy nói!
Nghệ Phong tiếp tục đánh về phía đối phương.
Thấy vậy, võ giả cảm thấy tức giận, không nói nhảm nữa, mạnh mẽ nghênh đón Nghệ Phong.
– Hừ! Hi Lâm ở trước mặt ta cũng phải cẩn thận làm việc, ngươi cư nhiên dám càn rỡ như thế?
Võ giả quát một tiếng, đấu khí trong cơ thể không hề giữ lại đánh ra một quyền.
Năng lượng kinh khủng này hiển nhiên vượt xa xông kích vừa nãy, khiến Nghệ Phong giật mình. Lực lượng trong cơ thể cũng tăng vọt nghênh đón, dưới dư lực của đối phương, Nghệ Phong bị đánh bật ra ngoài lướt đi một khoảng hơn trăm thước mới dừng lại.
Nghệ Phong nhìn võ giả đối diện đang ngạo nghễ, trong lòng khẽ rung động. Bằng vào lực lượng một quyền này, Nghệ Phong liền đoán rằng lực lượng của hắn đã đạt đến nhị giai.
– Ta cho ngươi cơ hội rời đi, bản Thánh cấp sẽ coi như không có chuyện gì phát sinh.
Võ giả lạnh lùng nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
– Bất quá chính là một nhị giai mà khẩu khí lớn như vậy, ngươi tưởng mình là Chí tôn a!
Võ giả nổi giận:
– Cho dù là Nhị giai cũng không phải thực lực của ngươi có thể ngăn cản. Hôm nay bản Thánh cấp sẽ cho ngươi lĩnh hội sự chênh lệch cấp bậc là như thế nào.