Phần 439: Thánh cấp đụng độ
– Ý của Thánh cấp là không muốn bỏ qua?
Võ giả trước mặt nhìn Nghệ Phong thản nhiên hỏi.
Nghệ Phong đánh giá võ giả này một chút, hắn không điều tra được thực lực của đối phương. Điểm này, Nghệ Phong có thể hiểu được, có thể hắn cũng là Thánh cấp, vì thế mới không thể để người ta nhìn ra thực lực của mình.
– Buồn cười! Tại sao bản đế lại phải buông tha.
Nghệ Phong nhìn đối phương hỏi ngược lại.
Võ giả nhìn Nghệ Phong, ánh mắt biến ảo bất định. Thời điểm nghe nói có Phệ Châu xuất hiện, hắn đã cố gắng chạy tới. Nguyên bản cho là tất cả các Thánh cấp đều đi tụ hội, hắn sẽ dễ dàng thu Phệ Châu vào tay. Nhưng không ngờ nửa đường cũng có một Thánh cấp không tham gia tụ hội khiến kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc.
Mặc dù thực lực của hắn đạt tới Thánh cấp, nhưng cũng không nguyện ý đắc tội một vị Thánh cấp. Chỉ bất quá, mặc dù viên Phệ Châu này không có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng lại có vai trò to lớn với tôn tử của mình.
Từ trước tới nay, hắn chỉ sủng ái một mình tôn tử này. Nghĩ tới sự phát triển sau này của nó, hắn hít sâu một hơi nói:
– Nếu như Thánh cấp cố ý như thế. Vậy thì đành phải chiến một trận.
Nghệ Phong cười to nói:
– Có bản lĩnh thì ngươi đoạt đi. Bản đế tuyệt không nói hai lời.
Nói xong, Nghệ Phong lấy Dược Vương đỉnh ra, ném Phệ Châu vào bên trong.
– Hừ!
Võ giả cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ hắn tiến vào Thánh cấp nhiều năm như vậy, đã sớm đạt tới Thánh cấp nhất giai đỉnh phong. Chẳng lẽ còn sợ đối phương? Nhìn bộ dáng của thanh niên này, có lẽ mới tấn chức Thánh cấp. Thực lực hay pháp tắc đều có sự chênh lệch khá lớn.
– Nếu Thánh cấp cố ý như thế, ta đây cũng không khách khí.
Võ giả cười lạnh nói. Khí thế tản ra khóa chặt Nghệ Phong lại.
Nghệ Phong không để ý tới khí thế của đối phương mà nói với hắn:
– Tính của ta khi đánh nhau với người khác thường hay đặt cược. Như vậy đi, nếu ta thua, ta đưa Phệ Châu cho ngươi. Ngược lại thì ngươi mất vũ kỹ Thiên giai cho ta. Được chứ?
Mặc dù Nghệ Phong cũng có Vũ kỹ Thiên giai, nhưng hắn không bao giờ chê nhiều. Huống chi vũ kỹ Thiên giai, hoàn toàn có thể trở thành vũ kỹ trấn môn cho Tội Ác Chi Thành.
– Vậy thì quyết định như thế đi.
Đối với đề nghị của Nghệ Phong, võ giả không có một chút dị nghị. Hắn cũng rõ ràng, một Thánh cấp, nếu như cố ý muốn chạy thì rất khó chém giết. Nếu đã dùng cách thức đánh cuộc thì không sợ đối phương sau khi thua trận bỏ chạy.
Nghệ Phong cũng nghĩ giống như hắn, cho dù có thể bại đối phương, nhưng muốn giết đối phương thì không quá thực tế. Trừ phi là có thực lực vượt xa đối phương.
Nghệ Phong vừa mới đi vào Thánh cấp, tự nhiên không cho là thực lực của mình vượt xa đối phương.
Lục Niên thấy Nghệ Phong chuẩn bị xuất thủ cùng đối phương, hắn thấp giọng nhắc nhở:
– Thánh cấp cẩn thận một chút, vị này là Tất Hạt Thánh cấp, thành danh đã nhiều năm. Chiến lực không phân cao thấp với Hi Lâm Thánh cấp. Nghe nói đã đạt tới Thánh cấp nhất giai đỉnh phong.
Nghệ Phong gật đầu, nghe thấy đối phương chỉ là Thánh cấp nhất giai đỉnh phong, trong lòng cũng buông lỏng vài phần. Thực lực của mình hiện giờ cũng là nhất giai đỉnh phong.
Sau khi Lục Niên nói xong liền vội vàng lui xuống, Thánh cấp chiến đấu không phải hắn có thể tham dự. Nếu không cẩn thận bị đối phương đánh trúng một chưởng thì quả thật sống không bằng chết.
Mọi người thấy hai người hết sức căng thẳng, trong lòng liền cảm thấy có chút hưng phấn. Mặc dù không chiếm được Phệ Châu, nhưng có thể thấy hai Thánh cấp giao thủ, cũng có thể xem là một kỳ ngộ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thánh cấp đánh nhau, hàm chứa pháp tắc chi lực. Điều này đối với bọn họ có tác dụng chỉ dẫn lớn lao.
Tất Hạt nhìn người thanh niên bộ dáng nhàn nhã này, trong lòng suy nghĩ không biết hắn đã bao nhiêu tuổi. Có lẽ bởi thực lực có thể bảo trì dung nhan? Càng nghĩ hắn càng thấy có khả năng, nếu không lấy niên kỷ bề ngoài của người này, làm sao có thể đạt tới Thánh cấp. Cho dù là thiên tài kiệt xuất nhất trong bí cảnh cũng không làm được.
Đấu khí trong trong cơ thể Tất Hạt tuôn ra, hắn không vận dụng pháp tắc chi lực. Đấu khí xông thẳng lên trời khiến hư không chấn động. Thảm thực vật chung quanh lấy hắn làm trung tâm, hóa thành bột phấn rơi xuống mặt đất.
Một màn này khiến các võ giả âm thầm chậc lưỡi hít hà, trong lòng thầm nghĩ lực lượng Thánh cấp quả nhiên khủng bố. Mặc dù không có mượn pháp tắc chi lực, nhưng vẫn tạo nên uy thế kinh khủng như vậy, dù cho chính bọn họ dùng hết toàn lực cũng không thể làm được điều này.
Đối với sự bộc phát khoe khoang của Tất Hạt, Nghệ Phong không để trong lòng, hắn vẫn nhàn nhạt nhìn đối phương.
Đấu khí của Tất Hạt tựa như lợi kiếm lướt qua hư không mang theo vô số lốc xoáy, không gian vỡ vụn thành từng mảng. Đấu khí mang theo uy thế khôn cùng đánh tới Nghệ Phong.
Mọi người thấy một màn như vậy liền ngừng thở. Ánh mắt dừng lại trên người Nghệ Phong, muốn nhìn xem hắn có thể ngăn chiêu này như thế nào.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc không thôi chính là, Nghệ Phong vẫn đứng yên ở đó chờ cỗ lực lượng này tràn tới mà không có hành động gì.
Trong nháy mắt, cỗ lực lượng khổng lồ đã cắn nuốt thân ảnh của Nghệ Phong. Tầm mắt của mọi người bị che khuất, nơi mà Nghệ Phong vừa đứng đã bị đấu khí bao phủ. Mọi người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau:
– Hắn thua như vậy à? Quá vô dụng đi?
Mọi người ở đây đang muốn tìm thân ảnh của Nghệ Phong nhưng không thấy, điều này khiến một số người thất vọng trong lòng.
Nhưng mọi người vừa mới than thở thì đột nhiên cỗ đấu khí kinh khủng bộc phát, một đạo nhân ảnh bay ra đồng thời nói một câu nhàn nhạt:
– Ngươi không cảm thấy, đối phó một Thánh cấp mà chỉ dùng lực lượng như vậy, quá coi thường ta sao?
Mọi người đưa mắt nhìn về phía võ giả Thánh cấp kia, dường như muốn nghe ý tứ của hắn. Khóe miệng các võ giả co quắp lại một chút.
Lực lượng khủng bố như vậy, nếu bọn họ dám đỡ thì không chết cũng bị thương, nhưng trong miệng hắn lại là quá coi thường. Mẹ nó, có cần đả kích người ta như vậy không?
Tất Hạt cũng không hy vọng xa vời công kích như vậy có thể tạo nên thương tổn cho đối phương. Chẳng qua hắn muốn mượn cỗ lực lượng này dò xét thực lực của Nghệ Phong mà thôi. Nhưng rất hiển nhiên hắn không thể nhìn ra điều gì.
– Thánh cấp quả nhiên cường hãn. Ha hả, nếu Thánh cấp không muốn chơi. Vậy thì ta đành phải muối mặt ra chiêu vậy.
Tất Hạt cười nói.
– Ta cũng có ý tứ này. Hy vọng chiêu tiếp theo của ngươi dùng pháp tắc chi lực. Bằng không, Bản đế sẽ không khách khí.
Nghệ Phong thản nhiên nói. Với thực lực hiện giờ của hắn, đồng thời có thêm thân pháp Mị Ảnh, hắn sớm có thể rời đi. Nhưng hiện tại hắn muốn nếm thử chút uy lực từ pháp tắc chi lực của Thánh cấp. Đồng thời cũng thử xem pháp tắc tương sinh tương khắc của mình ra sao.
Tất Hạt thấy Nghệ Phong nói như thế, hừ một tiếng:
– Như ngươi mong muốn.