Phần 414: Tinh huyết Thánh cấp lại tái hiện
Nam tử cầm đầu nhìn Nghệ Phong với vẻ cực kỳ cảnh giác, thời điểm khi nghe thấy tin tức Nghệ Phong chém giết một Á Thánh, hắn không thể tin nổi. Thế nhưng khi thi thể được đưa tới trước mặt thì hắn mới dám tin đó là sự thật.
Đặc biệt là thực lực của Á Thánh còn mạnh hơn hắn mấy phần, tuy rằng bước đầu đã lĩnh ngộ pháp tắc chi lực nhưng thực lực vẫn thua xa đối phương. Nếu chỉ có một mình, khi đối mặt với Nghệ Phong chắc chắn hắn sẽ dứt khoát xoay người rời đi. Ngay cả Á Thánh lĩnh ngộ pháp tắc chi lực đã lâu mà còn bị giết chết, nói chi hắn mới lĩnh ngộ thôi. Nhưng hiện giờ, ngoài hắn ra còn có rất đông Quân Cấp trợ chiến.
– Nếu ta không giao thì có phải các ngươi sẽ giết ta?
Nghệ Phong nhìn nam tử đầu lĩnh cười cười hỏi.
Nam tử đầu lĩnh nghe thấy lời Nghệ Phong nói liền hừ một tiếng nói:
– Điều đó còn tùy thuộc vào sự hợp tác của ngươi.
– Vậy sao?
Nghệ Phong khẽ cười cười, nói với đối phương:
– Đó cũng là lời mà ta muốn nói với ngươi.
Nghệ Phong cười lộ ra hàm răng trắng noãn, ngón tay hắn điểm vài cái, lập tức một giọt tinh huyết xuất hiện. Tuy rằng Nghệ Phong không biết hắn có thể đối kháng nhiều võ giả như vậy hay không nhưng hắn không muốn mạo hiểm, bởi bên cạnh hắn còn phải mang theo Bạch Hàn Tuyết…
Nam tử đầu lĩnh hơi sững sờ nhìn giọt huyết dịch không nhừng nhảy lên hạ xuống khiến không gian xuất hiện từng đạo khe hở, rốt cục cũng nghĩ tới một khả năng. Ngay lập tức, sắc mặt hắn lập tức đại biến, hô to với đám người xung quanh:
– Mau lui lại, trên người tiểu tử này có tinh huyết của Thánh cấp.
Một câu nói kia khiến cho một đám võ giả giật mình, nguyên một đám sợ hãi nhìn giọt tinh huyết trong tay Nghệ Phong. Tinh huyết của Thánh cấp bọn họ cũng từng nghe, thiên hạ hạ đồn rằng một giọt tinh huyết có lực lượng một kích toàn lực của Thánh cấp.
Tinh huyết đó vô dụng với Thánh cấp, nhưng với những võ giả dưới Thánh cấp chính là một lá bùa đòi mạng. Lực lượng của Thánh cấp không phải những con kiến hôi như họ có thể ngăn cản, cho dù là Á Thánh có được pháp tắc thiên địa cũng không thể.
– Chạy? Các ngươi chạy được sao?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, thủ ấn trong tay đột nhiên biến hóa. Giọt tinh huyết bay lên không trung đuổi theo đám người đang muốn chạy trốn. Một cỗ lực lượng bành trướng mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa truy đuổi đám võ giả.
Những nơi nó đi qua, không gian bắt đầu sụp đổ trông thấy. Từng đạo khe nứt đen kịt mang theo một luồng khí tức khủng bố xuất hiện, một cỗ lực lượng từ trong khe nứt bay ra trùng kích những người này.
Bạch Hàn Tuyết nhìn cỗ lực lượng này mà ngơ ngẩn, những nơi nó đi qua không kể là cây cối hay núi đồi đều bị tàn phá không còn một mảnh. Một số võ giả chậm chân lập tức bị cắn nuốt đến nỗi thi cốt không còn.
Lực lượng bậc này khiến cho một đám võ giả sợ đến vỡ mật, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy trốn.
Thế nhưng tốc độ của cỗ lực lượng này nhanh đến nỗi bọn họ không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng từng người đều bị thôn phệ.
Hơn mười võ giả nơi xa bị lực lượng này đánh cho trọng thương, dư ba còn lại cắn nuốt họ không còn mảnh giáp.
Một võ giả có thể khống chế pháp tắc chi lực thì điên cuồng vận khởi lực lượng ngăn cản. Chỉ có điều dù hắn có cố sức cỡ nào vẫn chênh lệch không nhỏ. Tuy rằng lực lượng Thánh cấp phân tán ra xung quanh, nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản. Bị lực lượng Thánh cấp trùng kích, ngay lập tức trọng thương hắn té xuống đất.
Nhìn đối phương trọng thương, Nghệ Phong tự nhiên sẽ không buông tha, tiếp tục bỏ đá xuống giếng, thân ảnh hắn lóe lên không ngừng thuấn đi tiến tới, đồng thời một kiếm đâm thẳng về phía đối phương.
Nguyên bản đối phương đã bị trọng thương, không ngờ tới lúc này Nghệ Phong lại công kích. Trong lúc bất ngờ bị một kiếm của Nghệ Phong đâm xuyên qua, huyết dịch chảy ra mặt đất, hồn thể lao đi muốn chạy trốn. Nhưng Nghệ Phong há có thể cho hắn cơ hội, thân ảnh chớp động hồn thể đối phương liền bị Nghệ Phong nhanh tay trói buộc lại rồi hút vào bình ngọc.
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy đám người vừa vây khốn mình lập tức toàn bộ chết đi. Nàng sững sờ nhìn vùng đất trước mặt bị phá hủy bừa bãi, trong mắt mang theo vẻ không dám tin. Cho dù nàng có pháp tắc chi lực, nhưng cũng không ngờ lực lượng của Thánh cấp lại có lực lượng khủng bố như thế.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong chém giết võ giả một cách nhẹ nhàng, trong lòng nàng liền hiểu ra tại sao Nghệ Phong không lo lắng. Có át chủ bài như vậy thì hắn còn sợ cái gì.
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết đang sững sờ liền lắc mình tới bên cạnh Bạch Hàn Tuyết, nắm lấy tay nàng nói:
– Đừng ngơ ngẩn nữa, nhanh chóng rời đi thôi. Uy thế lớn như thế này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến.
Mặc dù Nghệ Phong biết một khi sử dụng tinh huyết, lão đầu tử sẽ chú ý và chạy tới, nhưng nơi này cách Tội Ác Chi Thành quá xa. Cho dù tốc độ của lão đầu tử có nhanh thế nào cũng không thể bằng những người đang săn lùng hắn quanh đây. Nghệ Phong không muốn mạo hiểm, nếu như Thánh cấp mà chạy đến thì hắn đúng là khóc không ra nước mắt.
Nghệ Phong dẫn theo Bạch Hàn Tuyết một đường bay nhanh, qua một khoảng khá xa lúc này hắn mới hạ xuống mặt đất, thu liễm khí tức đi bộ cùng Bạch Hàn Tuyết. Nhớ tới hình vẽ của đối phương, Nghệ Phong suy nghĩ một chút rồi dịch dung cho mình.
Tuy Dịch Dung Thuật của hắn đối mặt với võ giả cao cấp hơn có thể nhìn ra, nhưng ít ra cũng có thể che giấu những người bình thương. Bất quá, với tư sắc của Bạch Hàn Tuyết, chỉ cần hai người xuất hiện ở nơi đông người chắc chắn vẫn làm cho người ta chú ý.
Bạch Hàn Tuyết biết được từ trong miệng Nghệ Phong hiện nay trên đại lục có rất nhiều người muốn đuổi giết hắn, trong lòng nghĩ nếu đi chung với hắn sẽ bị chú ý nên nàng đề nghị muốn tách ra. Nhưng Nghệ Phong lắc đầu cười nói:
– Yên tâm đi. Chỉ cần không phải Thánh cấp ra tay, một ít tôm tép nhãi nhép chúng ta không cần phải để ý. Còn những người bình thường sẽ không đoán ra thân phận của chúng ta đâu.
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy Nghệ Phong nói như vậy cũng hơi yên tâm, trong lòng nghĩ có lẽ vận khí của bọn họ không đến nỗi quá tệ. Trên đại lục Quân Cấp đã ít, Thánh cấp lại càng không cần phải nói. Tuy có hiện giờ có chút hấp dẫn ánh mắt người qua lại, nhưng chưa chắc có người nhận ra Nghệ Phong.
Chẳng lẽ cứ thanh niên nào có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thì cho đó là Nghệ Phong sao.
Nghĩ vậy, Bạch Hàn Tuyết cảm giác tảng đá luôn đè nặng lên mình đã được hạ xuống.
Nghệ Phong cùng Bạch Hàn Tuyết tiếp tục đi, thỉnh thoảng lại lấy quyển da dừu ra nhìn phương hướng. Nghệ Phong muốn xem thử, truyền thuyết về Trường Sinh Bí Cảnh mà Viễn cổ lưu lại có hình dạng thế nào.
Bạch Hàn Tuyết tựa hồ biết rõ ý định của Nghệ Phong, nàng hỏi:
– Ngươi đã chuẩn bị kỹ chưa? Nguy hiểm của việc đi tìm bí cảnh không thể đoán trước được.
Nghệ Phong cười nói:
– Sao lại không đi? Những người truy sát ta không phải vì nó sao? Dù sao cũng đã gặp nguy hiểm, nếu không lấy vào tay thì không bằng vứt cho người khác.