Phần 411: Trường Sinh Bí Cảnh
– Bọn họ tập trung Thánh cấp lại để làm gì?
Nghệ Phong hỏi.
Lão tổ tông Bạch gia hít sâu một hơi:
– Đây cũng là tin tức mà sau khi ta lấy được quyển da cừu mới có. Tất cả các Chí Tôn và Thánh cấp tập trung lại để kiến tạo một không gian.
– Kiến tạo một không gian? Không gian gì mà phải tập trung gần như tất cả các võ giả cao cấp của đại lục?
Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy rung động không thôi, hắn không cách nào tưởng tượng được phải là công trình như thế nào mới cần một lượng võ giả lớn đến vậy.
– Trường Sinh Bí Cảnh!
Lão tổ tông Bạch gia nói thật chậm từng chữ một.
– Cái gì? Thực sự có Trường Sinh Bí Cảnh sao?
Nghệ Phong trợn trừng mắt nhìn lão tổ tông Bạch gia, tuy rằng hắn cũng biết được danh tự này từ quyển trục da cừu. Nhưng không mấy tin tưởng, cho tới bây giờ lại nghe lão tổ tông Bạch gia nói, hắn mới tin đây là sự thật.
– Có ai biết chuyện này không ư? Có lẽ là có, nhưng cũng có thể không. Bởi vì ta có được tin tức này nhờ một phần của da cừu, về phần có thật hay không thì ta không biết. Dù sao chuyện năm đó ta không tham dự.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
– Bất quá, có một việc chứng minh độ tin cậy của nó. Năm đó những Thánh cấp đáp ứng lời mời đi đều biến mất. Bởi vậy mà đại lục cũng bắt đầu suy tàn theo thời gian. Giống như hiện tại, Quân Cấp ở thế tục chính là đỉnh cao, nhưng vào thời đó ngay cả Thánh cấp cũng không được coi là chuyện hiếm.
Lão tổ tông Bạch gia tiếp tục nói.
– Vậy tác dụng của quyển da cừu là gì?
Nghệ Phong trực tiếp hỏi vào trọng tâm vấn đề.
– Ha ha! Nghe nói là để mở ra Trường Sinh Bí Cảnh đấy! Nếu thật là như thế, thì việc tiến vào Thánh cấp không còn là chuyện khó nữa, vì thế mà người ta đồn đãi rằng nó có liên quan tới Thánh cấp cũng đúng.
Lão tổ tông Bạch gia cười nói.
Nghệ Phong lắc lắc đầu:
– Ta vẫn không quá tin tưởng cái gọi là Trường Sinh Bí Cảnh này. Chẳng lẽ một không gian thật sự có thể khiến cho bọn họ Trường Sinh hay sao?
Lão tổ tông Bạch gia cười cười:
– Ta cũng không tin, nhưng nếu Viễn cổ Chí Tôn đã hao tâm tổn trí kiến tạo một cái Bí Cảnh như vậy chứng tỏ nó có ý nghĩa với bọn họ. Vì không đạt tới cảnh giới đó nên ta cũng không thể đưa ra đánh giá chính xác.
Nghe thấy lão tổ tông Bạch gia nói như vậy, Nghệ Phong cũng hiểu được đạo lý này:
– Mặc kệ có phải thật hay không, bất quá cũng nên đến xem thử. Tất cả Thánh cấp Viễn cổ đều tập trung tại đó, chỉ cần những điều này thôi cũng khiến người ta không thể ngăn nổi sự tò mò.
Lão tổ tông Bạch gia thở dài một hơi, lập tức nói tiếp:
– Đáng tiếc! Hiện tại ta chỉ là một đám tàn hồn, bằng không ta cũng…
Muốn đi xem.
Nghệ Phong tinh ý cũng không nói tiếp, hắn suy tư về tin tức mà quyển da cừu mang lại. Nếu nó là sự thật thì chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả đại lục. Khi đó đừng nói là những người này đuổi giết hắn, cho dù là Thánh cấp cũng dốc toàn bộ lực lượng truy sát hắn.
– Khó trách ngay cả đan dược Thập giai cũng không bằng được nó.
Trong khi Nghệ Phong cùng lão tổ tông Bạch gia trò chuyện thì Bạch Hàn Tuyết đã xếp gần xong quyển da cừu. Khi một miếng da cừu cuối cùng xếp vào, lập tức quyển da cừu tản mát ra một đạo bạch quang, những khe hở của chúng sáng lên. Cuối cùng những vết rách liền lại, quyển da cừu đã trở lại nguyên vẹn, không còn giống như chắp vá hay đã từng phân liệt thành chín mảnh.
Nghệ Phong cùng lão tổ tông Bạch gia thấy một màn như vậy, hai mặt nhìn nhau. Càng lúc quyển da cừu càng tản mát ra hào quang sáng rỡ, cuối cùng trở nên chói mắt. Dưới ánh mắt soi mói của Nghệ Phong, một tấm da cừu với phong cách cổ xưa, sáng long lanh giống như một loại ngọc thạch. Đồ án phía trên nó không ngừng lưu chuyển nhìn mà hoa mắt.
Thật lâu sau hào quang mới ảm đạm đi. Theo thời gian đồ án lưu chuyển dần chậm lại.
Khi đồ án ngừng hẳn, Nghệ Phong nhìn thấy một cái mũi tên giống như kim đồng hồ chỉ phương hướng. Nghệ Phong kinh ngạc hỏi lão tổ tông Bạch gia:
– Đây là ý gì? Chẳng lẽ nó đang chỉ đường cho chúng ta phải đi theo hướng mũi tên này sao.
Lão tổ tông Bạch gia không trả lời, chỉ nhìn tấm bản đồ, không ngừng cau mày. Phía trên đó vẽ một bức tranh, có núi có biển giống như thế giới. Lão tổ tông Bạch gia nhìn tấm bản đồ rồi nói với Nghệ Phong:
– Đây là diện mạo của Đại lục viễn cổ.
– Ah!
Nghệ Phong sững sờ, lập tức hỏi:
– Tiền bối nhìn ra điều gì sao?
Lão tổ tông Bạch gia nhìn tấm bản đồ thêm lần nữa, sau đó ánh mắt hắn đảo qua mũi tên. Đột nhiên quay sang nói với Bạch Hàn Tuyết:
– Hàn Tuyết, ngươi chuyển động tấm bản đồ này một chút.
Bạch Hàn Tuyết gật nhẹ đầu, nhưng sau khi đổi chỗ vẫn phát hiện mũi tên vẫn không thay đổi tiếp tục chỉ về một hướng như cũ.
Lão tổ tông Bạch gia thấy vậy thì khẽ gật đầu nói:
– Nếu như ta không đoán sai thì ngươi cứ đi theo hướng mũi tên chỉ đường là được.
– Chỉ đơn giản như vậy sao?
Nghệ Phong hỏi với giọng ngốc nghếch.
– Nếu không ngươi còn muốn khó thể nào nữa? Chỉ cần tập hợp đủ chín phần đã khó trong khó rồi, chỉ cần có cơ duyên, đương nhiên họ sẽ không động tay động chân quá nhiều.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
Bất quá lập tức hắn lại nhíu mày, nhìn bản đồ nói tiếp:
– Bản đồ này là một quyển trục truyền tống.
– Truyền tống quyển trục?
Nghệ Phong cầm nó lên nhìn chung quanh một chút, nhưng vẫn không phát hiện truyền tống ở chỗ nào.
– Ta có không gian pháp tắc, chẳng lẽ điểm ấy còn lầm được sao? Đây là quyển trục truyền tống cự ly ngắn.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
– Vậy phải làm sao mới sử dụng được?
Nghệ Phong hỏi.
Lão tổ tông Bạch gia nhìn chăm chú thật lâu mới lên tiếng:
– Hẳn là huyết tế, dùng tinh huyết để khởi động nó.
Đối với lời nói của lão, Nghệ Phong cũng không nghi ngờ gật nhẹ đầu:
– Ta đã biết.
– Lão tổ tông, thứ này chỉ có thể truyền tống cự ly ngắn?
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy là truyền tống quyển trục thì hai mắt sáng lên. Nếu có thể truyền tống tránh khỏi những người đáng ghét kia thì không còn gì tốt bằng.
Lão tổ tông Bạch gia nói:
– Ừ! Hơn nữa là định vị truyền tống. Cho nên nếu ngươi không có địa đồ nơi sắp đến thì chỉ lãng phí tinh huyết vô ích mà thôi.
Nghe thấy lão tổ tông Bạch gia nói, Bạch Hàn Tuyết không khỏi thất vọng a một tiếng.
Nghệ Phong thấy vậy thì khẽ cười:
– Yên tâm đi, chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép thôi, không thể tạo ra chút sóng gió nào. Chờ ta khôi phục thương thế thì không thành vấn đề nữa.
Thấy Nghệ Phong tự tin như vậy, Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu, chỉ có điều trên mặt vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
Lão tổ tông Bạch gia nhìn Bạch Hàn Tuyết không nói gì, trở lại bên trong ngọc thạch.
Nghệ Phong cẩn thận thu hồi tấm bản đồ vào trong giới chỉ, hiện giờ thứ này trân quý nhất trong những vật mà Nghệ Phong đang có.