Phần 397: Công kích bình thường không có gì lạ
Sau mấy tiếng cười to của Liễu Nhiên, sắc mặt mấy người ở Tiên Cảnh trở nên rất khó coi. Cấm địa của mình bị địch nhân tiến vào, nếu người ngoài nghe được sẽ đánh giá như thế nào? Đặc biệt là hành động của Liễu Nhiên lúc này lại càng khiến họ khó chịu.
– Liễu Nhiên, ngươi nên lo lắng cho tên đệ tử của ngươi đi. Tuy rằng hắn có thể vào, nhưng chưa chắc ra được. Coi chừng buồn chán mà chết ở bên trong.
Một tiền bối Tiên Cảnh hừ nói.
Liễu Nhiên cười to:
– Điều này không phiền sư thúc tổ lo lắng, ta tin tưởng hắn có thể đi ra. Chỉ hy vọng đến lúc đó sư thúc tổ đừng ra tay với một vãn bối.
– Hừ! Chỉ là một Quân cấp, lão phu còn chưa tới nỗi phải vứt bỏ sĩ diện mà ra tay.
Tiền bối Tiên Cảnh hừ một tiếng nói.
– Như thế là tốt rồi!
Liễu Nhiên cười ha ha.
Mấy người Tiên Cảnh thấy Liễu Nhiên tin tưởng như vậy, lông mày lại càng nhíu lại. Cấm địa Tiên Cảnh nghe nói ẩn chứa một bí mật. Bí mật này cho dù là trong Tiên Cảnh cũng rất ít người biết. Bọn họ cũng không biết, nhưng nếu Nghệ Phong có thể tìm ra thì tối đa chỉ mất mặt một chút mà thôi.
Số người ở đây cũng không biết bí mật trong Tiên Cảnh, nếu không có thể đoán được Nghệ Phong sẽ tạo ra ảnh hưởng gì cho Tiên Cảnh.
Sau khi Liễu Nhiên nói xong, ánh mắt hắn liền nhìn về phía Đế Thích Thiên, thản nhiên nói:
– Không cần các ngươi đưa Nghệ Phong ra, mà chỉ cần các ngươi không xuất thủ với hắn là được.
Đế Thích Thiên nhìn Ngạo Tuyết, trong mắt mang theo sự mê luyến cùng không cam lòng. Hắn hừ một tiếng nói:
– Ngươi yên tâm, nếu ngươi có thể đánh bại ta trong mười chiêu, ta cam đoan Nghệ Phong sẽ không gặp chuyện gì không may tại Tiên Cảnh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải thoát ra khỏi chỗ bị phong ấn.
Liễu Nhiên nghe thấy Đế Thích Thiên nói vậy, trong lòng cảm thấy tin tưởng. Đối thủ này năm đó vẫn ngạo khí như vậy, nói một là một. Đối với vãn bối, hắn khinh thường ra tay.
Liễu Nhiên khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều nữa. Đấu khí trong cơ thể khóa chặt Đế Thích Thiên.
Ngạo Tuyết thấy vậy liền biết lúc này không phải là thời gian ôn chuyện cũ với Liễu Nhiên, vì thế nàng bay về phía Tần Y, thi triển một cỗ lực lượng phòng ngự bao phủ lấy họ.
Hai Thánh cấp của Tiên Cảnh cũng lui lại, quan sát hai người họ từ rất xa.
Hai người mang theo một khí thế hừng hực giống y như năm đó, sau nhiều năm sau rốt cuộc vẫn chiến đấu. Chỉ là người thanh niên năm đó đánh bại Đế Thích Thiên, giờ đây buông hào ngôn sẽ đánh bại hắn chỉ trong mười chiêu.
Đám người Tần Trấn nhìn khí thế của hai người không ngừng tăng lên, không nhịn được liền quay sang hỏi Trình Khải:
– Tiền bối, người nói Liễu Nhiên tiền bối có thể đánh bại đối phương trong mười chiêu hay không?
Trình Khải nhìn Tần Trấn rồi lắc lắc đầu nói:
– Thực lực của tông chủ, ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết hắn đạt tới Thánh cấp, nhưng tấn cấp khi nào và có phải là Thánh cấp nhất giai hay không thì chúng ta không biết.
Nam tử Vương Tọa nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói:
– Hắn có khí tức của Viễn cổ.
Trình Khải sững sờ, lập tức nghi ngờ hỏi:
– Vương Tọa, cái gì là khí tức Viễn cổ?
Nam tử Vương Tọa giải thích:
– Thời kỳ viễn cổ, cường giả đỉnh phong ở đại lục đếm không hết. Khi đó tuy rằng Thánh cấp cũng là cường giả đỉnh phong, nhưng kém xa địa vị cao cao tại thượng hiện giờ. Khi đó, thành chủ một thành trì đều có tu vi Quân cấp. Hơn nữa Thánh cấp lúc đó so với bây giờ còn mạnh hơn vài phần, mà hắn mang lại cho ta cảm giác đó. Một phong cách cổ xưa huyền bí, năm đó ta từng may mắn bái kiến một số Thánh cấp của Tà Tông các ngươi. Khí tức của Liễu Nhiên rất giống của bọn họ.
Trình Khải nghe thấy Nam tử Vương Tọa giải thích, lập tức hiểu được hắn muốn nói gì. Ý của Nam tử Vương Tọa chính là thực lực của Liễu Nhiên có thể sánh ngang với Thánh cấp Viễn cổ. Hơn nữa còn là Thánh cấp Tà Tông Viễn cổ, Thánh cấp Viễn cổ mạnh hơn Thánh cấp hiện tại không chỉ vài phần. Mà Thánh cấp Tà Tông Viễn cổ, tự nhiên càng mạnh hơn Thánh cấp bình thường.
Tuy rằng đám người Trình Khải không phát hiện khí tức như vậy nhưng họ biết Nam tử Vương Tọa sẽ không nói dối. Huống chi, Nam tử Vương Tọa vốn là linh hồn thể từ thời Viễn cổ, có những cảm nhận khác với người thường cũng không có gì lạ. Đột nhiên Ngạo Tuyết mở miệng nói:
– Các ngươi không nên xem thường Thánh cấp hiện tại, tuy không nhiều như thời Viễn cổ, nhưng theo truyền thừa của các tông môn cũng không kém, những đồ vật được tích lũy cũng khiến người ta phải líu lưỡi. Ít nhất sư huynh ta, nếu đối mặt với Thánh cấp Viễn cổ, tỷ lệ thắng cũng tương đối cao. Đó là nội tình của Tiên Phủ.
Nghe thấy lời Ngạo Tuyết nói, Vương Tọa cũng không phản bác.
Bất quá, lúc này bọn họ đã không có tâm tư nói chuyện này mà nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh trên hư không. Lúc này, khi khí tức của hai người bắt đầu giao phong, thiên địa nổi mây kéo gió, toàn bộ cổ thụ bốn phía dưới luồng khí thế của hai người bị ép hóa thành phấn mạt, từng thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí thế của Liễu Nhiên không ngừng được đề thăng, mà khí thể của Đế Thích Thiên cũng không chịu thua kém. Khí thế của hai người như cự long giao phong với nhau, cả không gian như bị đè ép tạo nên những gợn sóng.
– Đế Thích Thiên, ngươi thật không làm ta thất vọng. Lúc trước nghe thấy ngươi ngay cả Thánh cấp không đạt tới, ta cảm thấy thật sỉ nhục vì làm đối thủ của ngươi năm đó. Hiện tại mới miễn cưỡng cân bằng một chút.
Liễu Nhiên cười to, lực lượng trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, không mang theo một uy thế khủng bố nào, mà tụ hội toàn bộ trên nắm tay. Đấu khí như hóa thành thực chất ở đầu nắm tay, tạo nên một vòng xoáy khiến hư không chấn động biến sắc.
– Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi hài lòng.
Đế Thích Thiên hừ lạnh một tiếng, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, hội tụ trên nắm tay, nghênh đón một quyền của Liễu Nhiên.
Phanh…
Một tiếng sấm rền vang lên, từ chỗ hai người giao phong, một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực điểm, như sóng tràn hình tròn, trùng kích về bốn phía. Phương viên ngàn dặm dưới dư ba sóng khí này triệt để hóa thành bụi phấn.
Cỗ dư ba này còn đánh lên trên vòng phòng ngự của Ngạo Tuyết, khiến nó rung động ầm ầm, mọi người có thể cảm giác được mặt đất cũng đang chấn động.
Sau khi giao phong, hai người cùng bay ngược ra ngoài.
Đế Thích Thiên nhìn Liễu Nhiên, nói bằng giọng xem thường:
– Chỉ bằng một chút lực lượng như vậy mà muốn đánh bại ta trong mười chiêu?
Liễu Nhiên không để ý tới sự mỉa mai của đối phương, hắn cười to nói:
– Đây mới là chiêu thứ nhất. Ta cũng muốn tự cho mình chút mặt mũi. Bằng không đối thủ năm đó, hiện tại bị ta một chiêu đánh bại, nói ra không chỉ ngươi ngươi mất mặt, mà ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ.
Nói xong, thân ảnh Liễu Nhiên lóe lên, không hề hoa mỹ đánh một chiêu về phía Đế Thích Thiên. Một chiêu này không cải biến, vẫn bình thường như trước.