Phần 38: Cổ thành bỏ hoang
Cổ thành bỏ hoang, đây là tên mọi người đặt cho nơi này.
Tòa thành trì này rất lớn, không kém Đế Đô của một quốc gia. Không ai biết người nào đã phát hiện ra tòa thành trì này trước. Cổ thành vốn bị ảo cảnh cho che dấu. Sau khi ảo cảnh biến mất mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cũng bởi vậy truyền ra tin tức trong đó có Phệ Châu. Về phần tin tức này có phải là thật hay không, không ai biết. Nhưng chỉ cần như vậy đã có thể thu hút vô số Nhiếp Hồn Sư.
Khi Nghệ Phong chạy tới cổ thành, dọc đường gặp không ít hơn năm Nhiếp Hồn Sư. Thực lực thấp nhất, cũng không thua lục tinh trung giai.
Nhiếp Hồn Sư bình thường chính là trong trăm vạn người không nhất định có thể gặp được một người. Lúc này lại tập trung toàn bộ về phía này. Có thể thấy được Phệ Châu có dụ hoặc thế nào đối với bọn họ.
Khi chạy tới cổ thành, Nghệ Phong đã từng gặp được Nhiếp Hồn Sư thất tinh, đồng thời với lực cảm nhận của hắn, phát hiện đối phương trình độ Nhiếp Hồn Thuật không thấp hơn hắn. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thấy lo lắng. Hắn tùy ý đi lại đều có thể gặp được Nhiếp Hồn Sư có đẳng cấp như thế, vậy có thể tưởng tượng được nơi này hội tụ bao nhiêu Nhiếp Hồn Sư.
Nghệ Phong thậm chí nghi ngờ, cho dù là Nhiếp Hồn Sư bát giai cũng có thể xuất hiện ở nơi này. Dù sao, dụ hoặc của Phệ Châu đối với bát giai Nhiếp Hồn Sư mà nói, cũng không kém.
Nghệ Phong nhớ rõ lúc trước Lưu Vĩ từng nói, khi Lưu Vĩ xuất hiện ở cổ thành này, Nhiếp Hồn Sư cực mạnh liên hơp lại, đã ra lệnh không được nói gì, không cho bất kỳ kẻ nào để lộ ra tin tức về Phệ Châu, Cho nên Lưu Vĩ nói cho Nghệ Phong biết là một việc cực kỳ phiêu lưu. Dù sao tông môn của hắn chỉ là thế lực nhị lưu, đối mặt với công kích rất nhiều Nhiếp Hồn Sư, lập tức sẽ bị giết đến mức cặn bã cũng không thừa.
Nhưng hiện tại xem ra, tuy rằng Nhiếp Hồn Sư ở khu vực này đã ra lệnh phải kín miệng, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.
Nghệ Phong không biết, sự thật đúng như hắn đã phán đoán. Lúc trước thế lực lớn Nhiếp Hồn Sư đã ra lệnh kín miệng, nhưng thật sự không ngờ được, tin tức lại truyền nhanh như vậy. Cho nên cuối cùng không xử lý được, chỉ có thể nói tin tức này cho Nhiếp Hồn Sư trong phạm vi nghìn dặm. Mà Nhiếp Hồn Sư trong phạm vi nghìn dặm liên hợp cùng im lặng, đề phòng tin tức lan tràn đến ngoài nghìn dặm.
Dù sao, trong vòng ngàn dặm bọn họ còn có thể tranh được. Nếu toàn bộ Nhiếp Hồn Sư đại lục đều tới đây tranh đoạt, không thể nghi ngờ sẽ khó khăn vạn phần. Nói không chừng, một số lão gia hỏa đã ẩn cư cũng tham dự vào.
Nếu những lão gia hỏa này nhận được tin tức, vậy còn có phần của đám người bọn họ không?
Cho nên, đề nghị này đã được tất cả Nhiếp Hồn Sư đồng ý. Tuy rằng tin tức Phệ Châu lan truyền cực nhanh, nhưng lại giới hạn trong phạm vi nghìn dặm.
Bình thường rất khó nhìn thấy một Nhiếp Hồn Sư. Nhưng tập hợp Nhiếp Hồn Sư trong phạm vi nghìn dặm lại đạt được số lượng khủng khiếp. Ít nhất Nghệ Phong có thể thấy các Nhiếp Hồn Sư chớp động.
Nghệ Phong nhìn tòa cổ thành phía xa kia, hắn không nóng vội. Sau khi thảo luận với mọi người, tòa thành trì này là một thành trì viễn cổ, chẳng qua bây giờ đã là một phế thành.
Nhưng cho dù một phế thành, có hai chữ viễn cổ, sẽ không có người nào dám coi thường. Cho nên đối với thành trì tòa viễn cổ này, tất cả mọi người có một cảm giác kính sợ. Trong đó bao gồm cả Nghệ Phong.
Tuy rằng thành trì hoang phế, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được uy áp kinh người. Nghệ Phong cảm thấy cực kỳ khâm phục đối với cường giả viễn cổ này. Biến mất nhiều năm như vậy, bọn họ để lại quá một tòa thành trì bỏ hoang, lại còn có áp lực đáng sợ như thế. Trước kia Nghệ Phong thật sự không dám tưởng tượng.
Với sức cảm nhận của Nghệ Phong, tất nhiên có thể nhận biết được tòa thành trì này bị một tầng năng lượng vây quanh. Tuy rằng mắt thường không thể nhận ra, nhưng Nghệ Phong có thể thấy được năng lượng kinh khủng bảo vệ tòa thành trì này. Lúc này Nghệ Phong mới hiểu được, vì sao nơi này tập trung Nhiếp Hồn Sư nhiều như thế, nhưng không có một người nào vào trong thành trì.
Thấy tất cả mọi người tìm một chỗ an tâm tu luyện, Nghệ Phong lắc mình đến một chỗ tu luyện. Nghệ Phong phát hiện, cỗ năng lượng bảo vệ cực kỳ cuồng bạo, dường như đang chuẩn bị làm gì đó.
Phát hiện này, khiến Nghệ Phong cảm thấy nghi hoặc, Đồng thời chỉ có thể đi theo đại chúng, tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống.
Đương nhiên, trong tình huống như vậy, không ai có thể an tâm tu luyện. Cái gọi là tu luyện chẳng qua chỉ là giết thời gian mà thôi. Kỳ thật tâm thần tất cả mọi người đều đặt ở thành trì phía xa.
Mà theo thời gian trôi qua, năng lượng vốn thu bảo vệ thành trì càng ngày càng cuồng bạo. Thậm chí Nghệ Phong cách xa thành trì, vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì sự cuồng bạo của nó mang theo Phong Khiếu.
Nghệ Phong chờ đợi như vậy khoảng ba ngày. Trong ba ngày này. Nghệ Phong đã hiểu được vì sao những người này không có một người nào ra tay với thành trì. Thì ra bọn họ đang chờ đợi cửa thành trì mở ra.
Nghệ Phong nhìn cửa Cổ thành bỏ hoang đen như mực, thấy được năng lượng bảo vệ thành trì đang điên cuồng, Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Hắn thầm nghĩ, sợ là sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Nghệ Phong nhanh chóng chiếm được đáp án.
– Năng lượng bảo vệ phong ấn thành trì càng ngày càng điên cuồng, thành trì sắp mở. Chờ chút nữa, bất chấp tất cả, nhất định phải là người đầu tiên tiến vào thành trì. Thời gian cửa thành này mở ra là có thời hạn!
– Ừ! Đã hiểu! Với thực lực hai chúng ta, liên kết xâm nhập trong thành sẽ không phải là vấn đề quá lớn.
– Ngươi không nên buông lỏng cảnh giác. Lúc này Nhiếp Hồn Sư tới đây không ít. Theo ta được biết, có cả Nhiếp Hồn Sư thất tinh cao giai. Còn về tầng cao hơn, sợ là không chắc không có. Cho nên, cẩn thận là trên hết. Chúng ta không nên dây dưa với người khác. Tất cả lấy việc tiến vào thành trì làm mục đích chủ yếu.
– Khụ! Sợ là chỉ cần tiến vào thành trì, sẽ là một trận huyết chiến rồi.
Nghệ Phong ở cách đó không xa nghe tiếng hai người nghị luận, trong lòng Nghệ Phong thoáng ớn lạnh. Thật sự không ngờ được, cửa thành mở ra lại có chỉ trong thời hạn nhất định. Hiện tại bên trong có nhiều Nhiếp Hồn Sư như vậy, muốn là người đầu tiên tiến vào thành trì, hiển nhiên không thể tránh khỏi một trận huyết chiến.
– Quả nhiên là thành trì do viễn cổ lưu lại, thật tàn nhẫn.
Nghệ Phong thở dài một hơi, trong lòng âm thầm cố xốc lại tinh thần. Ánh mắt tập trung ở phía trên cửa thành. Mặc kệ như thế nào, nhất định phải đoạt lấy cơ hội tiến vào cửa thành, bằng không còn nói gì tới chuyện đi tìm Phệ Châu.
Rất rõ ràng, mọi người đều có quyết định giống hắn. Một đám điều chỉnh tinh khí thần đến đỉnh phong, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cửa thành, rất có hứng thú muốn ra tay.
Năng lượng phong ấn bảo vệ thành trì, càng ngày càng cuồng bạo, đến cuối cùng đã khiến hư không có chút vặn vẹo. Toàn bộ hư không đều xuất hiện hiện tượng vặn vẹo, khiến người ta cảm giác chấn động, trong lòng cảm thấy kinh sợ đối với năng lượng này.
Mà cùng lúc đó, mọi người đứng phắt dậy, tất nhiên vẫn nhìn chăm chú vào cửa thành, không hề nháy mắt, thậm chí còn nín thở chờ đợi.