Phần 37: Đều thích
– Nàng nói xem chúng ta sinh nhi nữ con gái tốt hơn hay nhi tử tốt hơn?
Đang đi trên đường, Nghệ Phong bỗng nhiên nghiêm túc hỏi Trữ Huyên.
– Ừ?
Trữ Huyên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ ý của Nghệ Phong.
– Ta cảm thấy con gái vẫn tốt hơn. Sinh con trai về sau sẽ đoạt nữ nhân với ta. Hơn nữa là con ta, ta nhất định phải nhường nó.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
Nghe thấy những lời này, Trữ Huyên thiếu chút nữa thì phá lên cười. Hỗn đản này, khoe khoang mình có vô số thủ đoạn.
– Ừ!
Trữ Huyên tùy ý ừ một câu.
– A! Nàng đã đồng ý sinh con gái sao? Tuy nhiên… Ta cảm thấy, tuy rằng con trai sẽ tranh đoạt nữ nhân với ta, nhưng ta có nàng như vậy đã đủ rồi. Con trai cũng không tồi.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc. Ban đầu vốn tưởng rằng mình nói muốn con gái, Trữ Huyên sẽ thuận miệng nói nàng muốn con trai. Sau đó mình liền tỏ ra rất ủy khuất, bộ dạng không tình nguyện đáp ứng nàng. Nhưng thật sự không ngờ được, Trữ Huyên lại muốn con gái.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như thế, thiếu chút nữa thì phì cười. Nàng đã biết hỗn đản này muốn con trai, nên cố tình làm như thế. Không để hắn được như ý muốn.
– Ngươi thích con gái. Vậy về sau sinh con gái là được rồi!
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong nói.
– Cái này, cái này, ta cảm thấy, kỳ thật con trai cũng không tệ. Chúng ta chỉ cần đối xử bình đẳng là được. Huống chi về sau sinh con trai ra đẹp trai giống ta, nhìn sẽ thoải mái hơn.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
– Nhưng ngươi thích con gái mà! Chẳng lẽ ngươi không thích?
Trữ Huyên cố gắng nhịn cười.
– Thích! Sao có thể không thích?
Nghệ Phong kiên định nói, nhưng trong lòng thiếu chút nữa thì khóc. Hận không thể hung hăng vả vào miệng mình hai cái. Sớm biết thế này, hắn đã không giả vờ.
Nghệ Phong tính toán kỹ. Điệp Vận Du muốn con gái, Tần Y cũng muốn con gái, Nhìn bộ dạng Mộng Nhiên, hiển nhiên cũng thích con gái. Ngu Phi lại không biết chạy đi đâu. Nếu Trữ Huyên lại muốn con gái, vậy huyết mạch của mình ở thế giới này chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc sao? Điều này tuyệt đối không được.
– Ừ! Vậy ngươi thích con gái, chúng ta sẽ sinh một đứa con gái đi. Ta cũng thích.
Sau khi Trữ Huyên và Nghệ Phong phát sinh tầng quan hệ kia, đã cởi mở hơn. Nàng nhìn Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
– A!
Nghệ Phong giống như quả cà mọc trong băng, cúi đầu nói.
– Con gái thì con gái!
Chỉ có điều, Nghệ Phong lập tức lại nghĩ tới điều gì, hưng phấn nhìn Trữ Huyên.
– Hay là chúng ta sinh một con gái trước, sau đó lai sinh thêm một con trai?
– Không nên. Mệt mỏi lắm! Ta chỉ muốn một đứa!
Trữ Huyên nói.
Một câu này, khiến kế hoạch của Nghệ Phong hoàn toàn rối loạn. Nghệ Phong lại cúi đầu, tâm tình buồn bã đi về phía trước.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như thế, che miệng cười trộm. Thấy bộ dạng Nghệ Phong buồn bã, trong lòng hết sức sảng khoái.
Mà Nghệ Phong đi phía trước, đã quyết định, Lần sau nhất định phải thương lượng tốt với Thi Đại Nhi, tuyệt đối là muốn con trai. Bằng không, về sau đều là con gái, con gái hắn bị khi dễ thì làm sao bây giờ? Chung quy phải có con trai để trút giận cho con gái hắn chứ?
Giống năm đó, khi hắn ở Trung Hoa, muội muội hắn bị người ta khi dễ, đều là hắn quay lại khi dễ người đó.
Tuy nhiên nhớ tới tính cách của Thi Đại Nhi, muốn nàng sinh con trai, quả thực so với giết hắn còn khổ hơn.
Trữ Huyên thấy bộ dạng Nghệ Phong buồn bã đi trên đường, trong lòng cười trộm đồng thời, không khỏi có chút đắc ý. Ai bảo ngươi thường khi dễ chúng ta. Lần này cuối cùng đã khi dễ trở lại.
Trữ Huyên thật sự không ngờ được, Nghệ Phong lại có tư tưởng truyền thống như thế. Lại muốn con trai.
Rất rõ ràng, tuy rằng Nghệ Phong tin tưởng vào súng ống của chính mình, nhưng nếu các nàng không phối hợp, muốn các nàng mang thai hiển nhiên không có khả năng. Tự nhiên, nếu các nàng không có tâm tư muốn con trai. Cho dù súng của Nghệ Phong rất tốt hơn nữa cũng không thể khiến bất kỳ người nào trong số nữ nhân của hắn mang thai.
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Tần Y. Trái lại Tần Y rất sẵn lòng. Đáng tiếc, thân thể của Tần Y.
Nghệ Phong nghĩ tới hàn độc kia, không nhịn được thở dài một hơi. Không biết vì sao hàn độc này lại lợi hại như thế. Cho dù hiện tại Nghệ Phong đạt được trình độ bát giai y sư, nhưng vẫn không tìm thấy biện pháp nào giải quyết được hàn độc kia.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi thở dài một hơi. Không biết hiện tại Tần Y thế nào. Lâu như vậy không gặp Tần Y, trong lòng Nghệ Phong cũng thấy rất nhớ nàng.
– Xem ra, có thời gian phải đi tới Tần gia trang một chuyến.
Nghệ Phong thở khẽ một hơi. Trong đầu vẫn nghĩ về hàn độc kia.
Sau khi đạt được bát giai, Nghệ Phong mơ hồ cảm thấy nếu không phải là do vừa sinh ra Tần Y đã có. Bởi vì nếu Trữ Huyên thật sự bị trúng loại thể chất hàn độc này, sợ là không sống tới bây giờ. Đặc biệt là khi Nghệ Phong và Tần Y phát sinh loại quan hệ, nếu Tần Y là thể chất hàn độc, chắc chắn hắn đã bị tổn thương.
Nhưng trên thực tế lại không như vậy. Hơn nữa Tần Y lại có thể khống chế chút hàn độc. Lúc trước Nghệ Phong bị ba Vương cấp vây giết, Tần Y chỉ vận dụng chút hàn độc đã có thể trong nháy mắt đóng băng Vương cấp kia. Chỉ cần như vậy đã có thể tưởng tượng được sự khủng khiếp của hàn độc kia.
– Ngươi nghĩ gì vậy?
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong bỗng nhiên trầm tư, không khỏi nghi hoặc hỏi.
– Ta nghĩ, con chúng ta sinh ra, rốt cuộc nên gọi là gì thì tốt hơn.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
– Ai nói muốn có con với ngươi.
Sắc mặt Trữ Huyên ửng đỏ không hài lòng nói.
– Khó mà khác được. Mấy hôm trước đã vậy rồi, nàng với ta đã làm chuyện đó. Không gạo nấu thành cơm ta lo cảm thấy lắng. Nếu nàng không phụ trách làm sao bây giờ?
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
Trữ Huyên khẽ xì một tiếng, trực tiếp không thèm để ý đến câu nói trơ tráo của Nghệ Phong, thở khẽ một hơi nói:
– Nhưng ta muốn con gái.
– …
Nghệ Phong thở phì phì quay đầu, không nói chuyện với Trữ Huyên.
Trữ Huyên nhìn thấy Nghệ Phong như thế, vẻ tươi cười trên khóe miệng càng đậm. Nhìn Nghệ Phong giống như một đứa trẻ giậm chân trên mặt đất phát tiết.
– Đồ ngốc! Chúng ta có thể quyết định việc sinh con trai hay sinh con gái sao?
Đương nhiên, Trữ Huyên sẽ không nói những lời trong tim mình ra cho hắn biết. Nhìn bộ dạng Nghệ Phong như vậy, Trữ Huyên cảm thấy ấm áp, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu con trai thấy cha hắn như thế, không biết bộ dạng sẽ thế nào.
Sau khi đột phá quan hệ với Trữ Huyên, Nghệ Phong có vẻ thân mật hơn. Dọc theo đường Lưu Vĩ đã nói, Nghệ Phong và Trữ Huyên đi tròn một tuần. Trong một tuần, Nghệ Phong vẫn cảm thấy không vui.
– Đi thêm mấy nghìn thước là tới nơi. Nàng ở tại đây đi. Nếu thật sự là Phệ Châu, với thân phận võ giả của của nàng, căn bản không giúp được gì.
Nghệ Phong hôn lên trán Trữ Huyên một cái thản nhiên nói.
Trữ Huyên gật đầu:
– Ta sẽ ở gần tiếp ứng cho ngươi, không nên miễn cưỡng. Có thể đến được thì đến, không chiếm được cũng không sao.
Nghệ Phong mỉm cười, ra hiệu biết, quay đầu rời khỏi.
– Nghệ Phong!
– Ừ?
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt nghi hoặc, nàng hít một hơi thật sâu, ngay lập tức chậm rãi nói:
– Kỳ thật, ta cũng thích con trai.
Một câu này, khiến Nghệ Phong ngẩn ra, ngay lập tức xúc động, thi triển Thuấn Di đến bên cạnh Trữ Huyên, gắt gao ôm lấy Trữ Huyên một cái:
– Chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thích.