Phần 262: Lại đạt được quyển da dê
– Đúng vậy!
Thiên Tuyệt lão nhân hồi đáp.
– Tốt lắm!
Nghệ Phong nhận được câu trả lời của Thiên Tuyệt lão nhân, cư nhiên không chút chần chừ, giơ đoản kiếm lên hung hung hăng đâm vào ngực chính mình.
– Nghệ Phong! Đừng!
Thủy Nhược Vân trông thấy tràng cảnh như vậy, nàng không kìm được lòng gấp giọng hô lớn. Nàng không ngờ Nghệ Phong luôn luôn thông minh, tại sao làm chuyện ngu ngốc như vậy? Về phần tại sao nàng mở miệng ngăn cản, chính bản thân nàng cũng chưa kịp phản ứng.
Mọi người thấy Nghệ Phong giơ đoản kiếm lên, toàn bộ đều cứng họng.
Thế nhưng, ngay khi đoản kiếm đâm tới ngực Nghệ Phong, đột nhiên vang lên tiếng sắt thép vỡ vụn, đoản kiếm cư nhiên gãy nát hoàn toàn.
Tràng cảnh này, khiến mọi người ngây dại nhìn Nghệ Phong, trong mắt hiện lên tia khó tin. Thế nhưng bọn họ thấy, Nghệ Phong vừa nãy căn bản không sử dụng đấu khí, hoàn toàn dựa vào năng lượng thân thể, thế nhưng dựa vào lực lượng thân thể, cư nhiên khiến sắt thép gãy nát. Rốt cuộc thân thể hắn cường hãn cỡ nào?
Nghệ Phong nhìn đoản kiếm gãy thành nhiều mảnh, tiện tay vứt sang một bên. Trong lòng vô cùng coi thường đoản kiếm này, đoản kiếm bình thường như vậy, đối với hắn không chút nguy hiểm. Lực lượng thân thể hắn sớm đã đạt tới Tôn Cấp, muốn hủy đoản kiếm này thực sự quá dễ dàng.
Trên thực tế, cho dù là Tôn Cấp, Nghệ Phong có thể hoàn toàn mượn lực lượng thân thể và chống đỡ đối phương không rơi vào thế hạ phong, huống chi chỉ là đoản kiếm bình thường.
Từ khi hắn đi vào Quân Cấp, Lăng Thân Quyết luôn luôn rèn luyện lực lượng thân thể hắn. Lực lượng thân thể như vậy, không phải binh khí bình thường có thể gây thương tích.
Thiên Tuyệt lão nhân nhìn chủy thủ gãy thành nhiều đoạn, cũng không ngờ lực lượng thân thể Nghệ Phong cường hãn tới mức độ này. Không phải Thiên Tuyệt lão nhân muốn Nghệ Phong chết. Bất quá Thiên Tuyệt lão nhân nghe nói y thuật của Nghệ Phong không tồi, hắn muốn nhìn thanh niên trước mặt, có phải thực sự thấy chết tâm không sờn. Bởi vì trên ngực có một huyệt, kiếm đâm tới huyệt đạo kia, tuy rằng sẽ thụ thương, nhưng không thể chết. Đương nhiên, nếu như đâm lệch, thực sự chết bất đắc kỳ tử.
Làm một y sư cao cấp, Nghệ Phong tất nhiên biết có huyệt đạo như vậy. Thiên Tuyệt lão nhân rất muốn nhìn một chút, Nghệ Phong thực dám mạo hiểm hay không? Thế nhưng, điều khiến hắn bất ngờ chính là, Nghệ Phong dám đánh cuộc cùng hắn.
Thiên Tuyệt lão nhân đâu biết rằng, ngay từ đầu Nghệ Phong đã đoán được ý nghĩ của hắn. Bất quá, Nghệ Phong nghĩ kẻ ngu mới làm chuyện như vậy, cho dù bản thân hắn là y sư bát giai, tuyệt đối không dám tin không lệch một điểm. Nếu như lệch một điểm, ngay lập tức mạng nhỏ của chính mình ra đi. Chuyện tình mạo hiểm như vậy, không phải não tàn không ai làm.
Thiên Tuyệt lão nhân nhìn đoản kiếm nát vụn, hắn lắc đầu nói:
– Thôi, thôi! Ván này ngươi qua.
– Đa tạ!
Nghệ Phong cười nói:
– Xin tiền bối ra đề thứ ba.
Thiên Tuyệt lão nhân lắc đầu nói:
– Không cần, cho dù ra đề thứ ba cũng vô dụng, không bằng giữ lại đề làm khó người khác thực sự tốt hơn.
Nói xong, Thiên Tuyệt lão nhân lấy một hộp gỗ, đưa Nghệ Phong nói:
– Mau đến đây, đây chính là thứ ngươi thắng.
Nghệ Phong tiếp nhận, không mở ra nhìn. Nghệ Phong rất tin tưởng nhân phẩm Thiên Tuyệt lão nhân.
Nghệ Phong phong thu hồi bộ vũ kỹ Địa Cấp, quay về phía Thiên Tuyệt lão nhân nói:
– Vãn bối xin cáo từ.
Thiên Tuyệt lão nhân gật đầu, cũng không tiễn biệt, nhìn Nghệ Phong rời khỏi tầng năm.
Mọi người thấy Nghệ Phong rời đi, cả đám nghiêng đầu ngó nhìn. Thật không ngờ, cư nhiên không cần tỷ thí đề thứ ba, Thiên Tuyệt lão nhân đã trực tiếp bỏ qua. Chẳng phải Thiên Tuyệt lão nhân tự nhận chính mình kém Nghệ Phong sao?
Nghĩ về điểm này, mọi người trừng mắt nhìn Thiên Tuyệt lão nhân. Đặc biệt nhớ tới Nghệ Phong cư nhiên không chút khách khí nhận vật gì đó của Thiên Tuyệt lão nhân, Nghệ Phong trực tiếp tiếp nhận.
Thiên Tuyệt lão nhân nhìn mọi người bên cạnh vây xem chính mình, nhàn nhạt nói:
– Một năm gần đây lão phu không hề tiếp khách. Lần này đến tầng năm, một năm sau các ngươi có hai cơ hội tiến vào tầng năm.
Tuy rằng trong lòng mọi người bất đắc dĩ, thế nhưng chỉ biết đứng dậy rời đi. Mà một vài người nhìn phương hướng Nghệ Phong rời khỏi, nhãn thần biến ảo mặc định, dụ hoặc của Thánh Cấp thực có thể khiến bọn họ cảm thấy tim chính mình đập mạnh.
Thiên Tuyệt lão nhân thấy mọi người đều rời đi, quay đầu nhìn về phía Thủy Nhược Vân đột nhiên nói:
– Nghệ Phong rất thích hợp với ngươi, ha ha, nếu như gả ngươi cho hắn, không biết sư tổ ngươi đồng ý hay không?
Thiên Tuyệt lão nhân nói, khiến sắc mặt Thủy Nhược Vân ửng đỏ, đồng thời nàng lập tức lắc đầu nói:
– Tiền bối thật biết nói đùa, dù sao cũng không thể đi với nhau đến cùng.
Thiên Tuyệt lão nhân nói:
– Ta không phải nói Tĩnh Vân Tông các người, chính là quá mức giả nhân giả nghĩa. Năm đó lão gia hỏa kia bức ta nổi danh thiên hạ, ta cũng chưa thấy hắn làm được gì trong thiên hạ.
Thủy Nhược Vân tự nhiên biết Thiên Tuyệt lão nhân nói chính là tiền bối Tĩnh Vân Tông đã chết kia, bạn chí cốt của Thiên Tuyệt lão nhân.
– Bất quá, thủ đoạn của tiểu tử này thực sự quá tàn nhẫn. Bản tính chém giết kia, lần đầu tiên ta nghe nói. Bất quá hắn sở hữu tư cách như vậy, không ai dám nói điều gì. Đường đường là tông chủ Tà Tông, ái dám tùy tiện mở miệng?
Thiên Tuyệt lão nhân khẽ cười nói.
– Nếu như hắn không nhập ma…
Nói đến đây, Thủy Nhược Vân không khỏi thở dài, nhãn thần ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thiên Tuyệt lão nhân thấy Thủy Nhược Vân như vậy, hắn lắc đầu cười cười, chứng tỏ hắn nhìn ra điều gì đó. Hắn nhận ra, tiểu nhi nữ tự nhiên có phúc khí của tiểu nhi nữ. Đối với Nghệ Phong, chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới ghét. Bất quá, đối phương có thể khiến hắn thua là chuyện thực, chứng minh thanh niên này vô cùng kinh khủng.
– Nếu Nhược Vân đã tới, hãy ở lại nơi này. Dù sao cũng đã theo ta hơn một năm.
Thiên Tuyệt lão nhân nói. Đối với hậu bối thân thích, hắn có thể giúp là giúp. Một năm nay, vừa lúc bồi dưỡng Thủy Nhược Vân. Đại lục nổi bảo tố, tăng thêm một phần thực lực, Tĩnh Vân Tông thêm một phần thực lực tự bảo vệ chính mình.
– Đa tạ tiền bối.
Thủy Nhược Vân khom mình hành lễ nói.
Thiên Tuyệt lão nhân lắc đầu cười cười, trong đâu suy tư làm sao có thể giúp Thủy Nhược Vân đề cao nhanh nhất.
Nghệ Phong rời khỏi Thiên Tuyệt Phong, lúc này mới mở hộp gỗ Thiên Tuyệt lão nhân tặng, bên trong có quyển da dê. Nhìn quyển da dê quen thuộc này, Nghệ Phong khẽ sửng sốt. Quyển da dê trên tay hắn đã có hai phần, trước kia tại động phủ, còn tại di chỉ của lão tổ tông Bạch Hàn Tuyết, toàn bộ đều đạt được. Bất quá, Nghệ Phong không ngờ chính là, Quyển da dê này cư nhiên liên quan tới bước vào Thánh Cấp.
Đối với Thiên Tuyệt lão nhân, Nghệ Phong thực sự không nghi ngờ. Bất quá, những quyển da dê này liên quan tới bước vào Thánh Cấp, vẫn khiến hắn có chút không dám tin. Hơn nữa Nghệ Phong mơ hồ nghĩ, quyển da dê này có ẩn tình khác. Thế nhưng quyển da dê này, tổ tiên Bạch Hàn Tuyết còn coi trọng hơn đan dược thập giai. Nếu không phải tiến vào Thánh Cấp, lão tổ tông Bạch Hàn Tuyết sẽ không để bài danh như vậy.
Dù sao, thực lực hắn đã đạt tới Thánh Cấp. Quyển da dê này đối với hắn cũng vô dụng, mà đan dược thập giai, dù sao đối với Thánh Cấp cũng có điểm tốt hơn. Đặt vào địa vị của hắn suy nghĩ, đan dược thập giai hiển nhiên trân quý hơn quyển da dê này rất nhiều. Mà bài danh của hắn, lại hoàn toàn tương phản.