Phần 247: Tru Tiên Kiếm dị động
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn cảnh này, trong lòng kinh hãi không thôi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ tổ tiên Băng Ngưng còn sống trong đó, nếu như thực sự sống, làm sao lý giải chuyện niêm phong cấm địa này.
Trong khi Băng Ngưng dập đầu, Nghệ Phong cảm giác được cổ khí tức khổng lồ tập trung tại thân thể Băng Ngưng, một lúc lâu cổ khí tức kia biến mất không còn một mảnh:
– Quả nhiên chính là thân thể băng hàn, Bản Thánh thực sự đã có truyền nhân.
Câu nói thản nhiên, khiến Nghệ Phong chấn động không thôi, băng nhân nguyên bản vây công Nghệ Phong cũng dừng lại, vô cùng cung kính quay về phía cửa chính đại điện.
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị hỏi Băng Ngưng… Lại nhận thấy cổ khí tức này tập trung trên thân thể hắn, tuy rằng trong lòng Nghệ Phong kinh ngạc, nhưng có nén kinh ngạc trong lòng, quay về phía đại điện thi lễ nói:
– Vãn bối Nghệ Phong ra mắt tiền bối.
Ngay cả khi Nghệ Phong nói lời này cổ khí tức kia cũng không hề suy giảm. Bất quá, điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính làm, khí tức của đối phương tuy kinh khủng, thế nhưng không để Nghệ Phong có loại cảm giác không thể chống đối. So với khí tức của lão đầu tử và tiền bối Tà Tông, chênh lệch quá lớn. Nhưng thực ra kém vị Á Thánh Mặc gia kia không nhiều.
– Hắn là gì của ngươi?
Khi Nghệ Phong âm thầm phỏng đoán thân phận của đối phương, thanh âm khoan thai kia đột nhiên hỏi Băng Ngưng.
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, đột nhiên sắc mặt phiến hồng:
– Hắn là vị hôn phu của Băng Ngưng.
Những lời này, khiến Nghệ Phong kinh ngạc. Thế nhưng mơ hồ minh bạch, nguyên nhân chính là Băng Ngưng muốn bảo vệ hắn. Dù sao, ngoại nhân không thể tiến nhập cấm địa, Băng Ngưng nói những lời này cho thấy Nghệ Phong là người một nhà.
Quả nhiên nghe vậy, cổ khí tức tập trung trên thân thể Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh.
– Thảo nào với thực lực của ngươi chưa đạt tới Quân Cấp có thể đến nơi này. Có hắn trợ giúp thực ra không kỳ quái.
Lão tổ Băng gia ung dung nói:
– Bất quá, tại sao trên thân thể ngươi có một chút khí tức của hắn?
Nghệ Phong biết “hắn” chính là người nào, sợ là vị chí tôn kia trong các đời Tà Đế.
– Vãn bối chính là Tà Đế đương đại.
Nghệ Phong hồi đáp.
– Thảo nào, thảo nào.
Lão tổ Băng gia nói. Trầm ngưng một lúc lâu, hắn lại đột nhiên nói:
– Băng Ngưng, ngươi đứng lên đi.
Lúc này Băng Ngưng mới cung kính đứng lên, mà khi thời gian Băng Ngưng đứng lên, năm băng nhân kia hoàn toàn do năng lượng hội tụ tạo thành thẳng tắp hướng về phía Băng Ngưng. Mặc dù Nghệ Phong biết, đối phương không thể gây thương tổn đến Băng Ngưng, nhưng không kiềm chế nổi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tràng cảnh xuất hiện khiến Nghệ Phong trừng mắt, nhìn năm băng nhân kia bằng ánh mắt khó tin. Băng nhân đi tới trước mặt Băng Ngưng không hề dừng lại, trực tiếp đụng vào thân thể Băng Ngưng. Trong khi băng nhân đụng tới thân thể Băng Ngưng, băng nhân hoàn toàn dung nhập vào thân thể Băng Ngưng.
Năm băng nhân năm lần đụng tới, dung nhập vào thân thể Băng Ngưng. Nghệ Phong trông thấy hình ảnh như vậy kinh hãi không thôi, năm băng nhân kia, thực lực mỗi người đều đạt tới ngũ giai, hiện tại hoàn toàn dung nhập cơ thể Băng Ngưng, Băng Ngưng còn không bị bạo thể mà chết.
Sau khi Băng Ngưng dung hợp năm băng nhân kia, lại quay về phía cung điện cung kính thi lễ:
– Đa tạ lão tổ tông.
Nghệ Phong khẽ nhíu nhíu mày, khẽ dò xét thực lực của Băng Ngưng, phát hiện thực lực của Băng Ngưng không đề thăng là bao. Cũng chỉ đạt tới trình tự bát giai đỉnh phong, bất quá mới tăng một giai mà thôi.
Lực lượng của năm băng nhân vừa rồi, cho dù để Băng Ngưng đề thăng tới Quân Cấp ngũ giai đều dư thừa. Tại sao chỉ có thể tăng một giai?
– Năm băng nhân này là do năng lượng thuộc tính băng tinh thuần hội tụ mà thành. Thể chất của ngươi thực sự rất thích hợp dung hợp bọn họ, không cần lo lắng không chịu đựng nổi. Năng lượng thuộc tính băng dưới Thánh Cấp, mặc kệ bao nhiêu đều không đủ với ngươi. Bất quá, muốn hoàn toàn hấp thụ năng lượng của bọn họ, người còn phải tự mình gắng sức tu luyện.
Lão tổ Băng gia nói.
Những lời này mới khiến Nghệ Phong bừng tỉnh, trong lòng bội phục vận khí tốt của Băng Ngưng. Năng lượng khổng lồ như vậy dung nhập cơ thể nàng, hẳn là thực lực của nàng sẽ đề cao rất nhanh.
– Vào đi!
Thanh âm khoan thai vang lên, cửa chính cung địa lập tức được mở.
Băng Ngưng gật đầu, chủ động kéo Nghệ Phong vào bên trong. Nghệ Phong lúc này nhân cơ hội hỏi:
– Có chuyện gì?
Băng Ngưng nói:
– Cổ thư ghi lại, một vị lão tổ Băng gia để lại một đạo thần niệm tại trung tâm cung điện. Ta không ngờ có thực, nhìn thấy năm băng nhân kia mới tin tưởng.
– Hắn chỉ là một đạo thần niệm?
Tuy rằng Nghệ Phong kinh ngạc, thế nhưng ngẫm lại cũng bình thường, nếu như Băng gia sở hữu Thánh Cấp, khẳng định là thế lực siêu cấp. Hơn nữa khí thế của đối phương kinh khủng không hề thua kém Thánh Cấp thực sự.
– Uhm! Đây chính là cánh cửa cuối cùng tiến nhập hạch tâm. Không được sự cho phép của lão tông chủ, không ai có thể tiến nhập hạch tâm, cho dù Thánh Cấp cũng vậy.
Băng Ngưng giải thích nói:
– Tây Hải cung vẫn nghĩ rằng bắt được ta là có thể dựa vào ta tiến nhập hạch tâm, đồng thời nắm cấm địa trong tay. Bọn họ chỉ mộng tưởng mà thôi! Cho dù bọn họ bắt được ta, nhiều nhất chỉ tiến sâu vào cấm địa, không có khả năng tiến nhập hạch tâm.
Nghệ Phong gật đầu, quay về phía Băng Ngưng nói:
– Tiến nhập trong đó hẳn là không gặp nguy hiểm?
Khó trách Nghệ Phong lo lắng, thực lực mấy băng nhân ngoài cửa đều đạt tới ngũ giai, vậy tiến nhập cung địa quỷ quái kia không biết còn gặp nguy hiểm gì đó.
Băng Ngưng lắc đầu nói:
– Không biết. Dù sao chỉ là một đạo thần niệm của lão tổ, trong đó như thế nào ta cũng không biết. Bất quá, có lão tổ tông, thực sự không cần lo lắng quá nhiều.
Nghệ Phong cười khổ, từng bước tiến nhập cung điện. Khi Băng Ngưng và Nghệ Phong bước vào cung điện, cửa cung nguyên bản liền mạnh mẽ khép lại.
– Các ngươi đã tới!
Nghệ Phong và Băng Ngưng nhìn về phía vị trí thanh âm kia nói, chỉ thấy một đạo thân ảnh hư huyễn đứng tại đó. Tuy rằng rất mơ hồ, thế nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ anh tuấn tiêu sái năm đó.
Băng Ngưng khom mình hành lễ nói:
– Bái kiến lão tổ tông.
Thân ảnh mờ ảo thoáng nhìn Băng Ngưng, quay về phía Băng Ngưng gật đầu nói:
– Ngươi đi theo ta, Nghệ Phong đứng chờ ở đây.
Nghe câu này, Nghệ Phong khẽ nhíu mày, dù sao hắn chỉ có thời gian ba tháng, không nhiều gian chờ đợi.
– Không cần vội vàng, nhiều nhất chỉ phải chờ ba ngày.
Đối phương tựa hồ biết suy nghĩ của Nghệ Phong, nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong khẽ thở dài một hơi, lúc này mới gật đầu. Dù sao tại địa bàn của người ta, tuy rằng Nghệ Phong không muốn chờ đợi, thế nhưng cũng không thể tránh được.
Băng Ngưng quay về phía Nghệ Phong phóng nhãn thần yên tâm, cùng hình bóng mờ ảo rời khỏi Nghệ Phong.
Khi Nghệ Phong chuẩn bị ngồi xếp bằng, Nghệ Phong lại phát hiện cánh tay phải của chính mình ngứa ngáy. Nghệ Phong phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Tru Tiên Kiếm hóa thành hình xăm trên tay hắn, lúc này quang mang không ngừng lưu chuyển trên cánh tay hắn.
Loại biến hóa này khiến Nghệ Phong sửng sốt, ngay sau đó trong lòng Nghệ Phong vui mừng khôn xiết:
– Trong cung điện này tồn tại linh kiện khác của Tru Tiên Kiếm?
Nghĩ tới loại khả năng này, Nghệ Phong vô cùng hưng phân. Bất chấp đối phương vừa mới nhắc nhở, Nghệ Phong bắt đầu cảm thụ Tru Tiên Kiếm biến hóa trên cánh tay.