Phần 219: Diệt Mặc gia
Lời này của Liễu Nhiên khiến cho tất cả mọi người không thể không nhìn thẳng vào. Liễu Nhiên chuẩn bị một lần nữa nhập thế, nếu chuyện này truyền ra đại lục tuyệt đối không khác gì một quả bom cực lớn khiến cho toàn bộ đại lục sôi trào. Mặc dù Tiên Đế Tiên phủ đối với thái độ cường thế của Liễu Nhiên cực kỳ bất mãn, nhưng hiện tại thực lực Liễu Nhiên đã khác xưa. Hắn đã có tư cách, nếu hắn cố ý muốn nhập thế, xé bỏ hiệp định năm đó, ai cản được hắn?
Phái người vây giết hắn? Nhưng mà giết một quân gia có lẽ còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu như là vây giết một Thánh cấp, đừng nói cái giá phải trả là bao nhiêu. Tà tông cũng tuyệt đối không khoanh tay ngồi nhìn Liễu Nhiên bị vây công.
– Đây chính là cân đối mà Tà tông các ngươi muốn duy trì?
Ngữ khí của Tiên Đế Tiên phủ trở nên vô cùng tức giận. Khí thế từ trên người hắn khiến cho đệ tử Thánh tông cảm thấy áp lực lớn lao, tựa như là uy áp của thiên địa, khiến cho bọn họ không nhịn được sinh ra sợ hãi trong lòng. Tiền bối Tà Đế cũng không ngờ lần này Nghệ Phong cường thế khiến cho Liễu Nhiên bị ảnh hưởng lớn đến như vậy, lão rơi vào trầm mặc, cũng không trả lời câu hỏi của Tiên Đế. Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, quyết định của Liễu Nhiên lão không hỏi đến.
– Hừ!
Tiên Đế Tiên phủ thấy tiền bối tà tông như thế chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Nếu như liễu nhiên xé bỏ hiệp nghi trước khi hắn ẩn thế, ngược lại phe bọn hắn cũng đồng dạng có thể xé bỏ, ngược lại cũng không cần phải sợ Liễu Nhiên. Chỉ có điều, biến số Liễu Nhiên chỉ sợ sẽ khiến cho đại lục không duy trì cân bằng được bao lâu nữa. Tiên Đế Tiên phủ rất rõ ràng, tiên cảnh cùng Thánh cảnh vẫn còn chênh lệch, nếu như thực sự xảy ra xung đột, bọn hắn tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt nào. Hắn không khỏi cảm thấy vô cùng căm hận Mặc gia, nếu như không phải Mặc gia tùy ý ra tay, hắn cũng sẽ không lâm vào tình huống bị động này.
– Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Nghữ khí của Tiên Đế tiên phủ trở nên vô cùng bất mãn, nghe được lời này, ánh mắt của Liễu Nhiên chỉ mang theo vẻ khinh thường.
Trong nháy mắt áp lực tại nơi này biến mất, đồng thời vị Á Thánh tiên phủ mang theo sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn thoáng qua Liễu Nhiên, cuối cùng vẫn lách mình rời đi. Cho dù lão tổ tông Mặc gia là bạn tốt của hắn, nhưng giờ phút này hắn cũng đành bất lực. Lão tổ tông Mặc gia thấy hắn rời khỏi, sắc măt biến thành trắng bệch. Hắn căn răng, nhìn Liễu nhiên một cái thật sâu, sau đó thân ảnh lóe lên lập tức biến mất. Giờ phút này hắn rõ ràng đã buông tha cho đệ tử Mặc gia, một mình chạy trốn. Nghệ Phong thấy vậy, lập tức thấp giọng hô.
– Lão đầu tử! Đừng cho hắn chạy thoát.
Liễu Nhiên lắc lắc đầu nói.
– Yên tâm, sư tổ đã xuất thủ, hắn tuyệt đối không trốn thoát.
Nghe được lời này, Nghệ Phong mới thở phào một hơi. Liếc mắt nhìn về phía đám người gia chủ Mặc gia đã không còn được Tiên phủ che trở. Nghệ Phong ngược lại muốn nhìn xem bọn chúng lấy gì ra ngăn cản Liễu Nhiên. Liễu Nhiên liếc nhìn đám người này, sau đó nhìn hai vị trưởng lão gật gật đầu, không còn cố kỵ điều gì nữa, tựa như là hổ vào bầy dê. Cho dù thực lực những con dê này cực kỳ cường hãn, nhưng ba người tựa như là đầu mãnh hổ, đặc biệt là lão đầu tử, đối phó với những người này không khác gì đối phó với tiểu hài tử, động tác vô cùng hời hợt. Đệ tử Thánh tông nhìn thấy lão đầu tử Liễu Nhiên giơ tay nhấc chân đều có thể tản ra lực lượng khủng bố, cả đám âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt vô cùng nóng bỏng cùng sùng bái. Uy thế bực này đã không phải là thứ nhân gian có thể sở hữu.
Ngoại trừ ba người Liễu Nhiên, đệ tử Thánh tông chỉ bao vây xung quanh Mặc gia, không ra tay. Bên người Nghệ Phong lúc này là một đám Quân cấp bị Liễu Nhiên tùy ý ném qua, hơn nữa mỗi một kẻ trong số này đều có thực lực mạnh mẽ hơn hắn.
Nhưng mà, giờ phút này sống chết của bọn hắn lại tùy ý để Nghệ Phong xử lý.
Nhìn thoáng qua đám Quân cấp nằm trên mặt đất, Nghệ phong cũng không có để hao phí thời gian mà bắt đầu điên cuồng cắn nuốt tinh khí của những người này. Tuy rằng chỉ có thể hấp thu được một phần nghìn, nhưng nhiều Quân cấp như vậy để cho hắn tùy ý thôn phệ, cho dù là một phần ngàn cũng cực kỳ khả quan. Vốn bộ dáng Nghệ Phong chỉ là da bọc xương, rốt cục cũng dần có da có thịt trở lại, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Yêu Hậu thấy bộ dáng Nghệ Phong biến thành như vậy, cũng thở phào một hơi. Trước kia dáng dấp của Nghệ Phong có chút anh tuấn, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn, quả thực là khiến cho người ta sợ hãi.
Một Thánh cấp hai trưởng lão đồng thời động thủ, cho dù Mặc gia là thế lực siêu cấp, nội tình thâm hậu cũng không thể ngăn cản được. Hoàn toàn nghiêng về một bên tàn sát. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Mặc gia chỉ còn lại ha, ba người. Gia chủ Mặc gia chứng kiến toàn bộ Mặc gia trong chốc lát bị diệt, nhịn không được gầm lên bổ nhào tới Liễu Nhiên, thân thể không ngừng bành trưởng, rõ ràng lựa chọn cách tự bạo ngọc đá cùng tan. Liễu Nhiên thấy vậy, chỉ nở một nụ cười lạnh.
– Ngươi có thể tự bạo sao?
Liễu Nhiên không né tránh chút nào, trực tiếp thuấn di đến bên cạnh đối phương. Bàn tay phách vài chưởng vào khí hải đối phương. Sau vài chưởng này, thân thể bành trưởng của đối phương lập tức tiêu tán. Liễu Nhiên không chút nào do dự trực tiếp hút hồn thể đối phương ra bên ngoài, sau đó rót vào bên trong bình ngọc.
Gia chủ Mặc gia tử vong, khiến cho đám đệ tử Mặc gia hoàn toàn tuyệt vọng. Đối mặt với hai vị trưởng lão tàn sát, không ai có thể chống đỡ nổi.
Sau khi Nghệ Phong thôn phệ tên võ giả Quân cấp cuối cùng lão đầu tử vứt cho hắn, rốt cục khí tức cũng khôi phục được bảy, tám phần, không còn bộ dạng gầy gò đến đáng sợ kia nữa. Bất quá nhìn sắc mặt trắng bệch, nghe từng chuỗi thanh âm ho khan của hắn khiến cho mọi người hiểu rằng Nghệ Phong vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Dù sao Nghệ Phong cũng tiêu hao quá nhiều tinh khí để cứu chữa tam nữ. Cho dù có thể thôn phệ, cũng không có khả năng hoàn toàn hồi phục lại.
Yêu Hậu nhìn thoáng qua khuôn măt trắng xám của Nghệ Phong, trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ không thể không thừa nhận, giờ phút này tên tiểu bạch kiểm kia có một loại mị lực khác thường. Sau khi hai vị trưởng lão giải quyết xong cao tầng Mặc gia, cũng không có tâm tư đối phó với đám đệ tử bình thường, phân phó cho Thiên Nghịch.
– Dẫn người vào giết không tha!
Thiên Nghịch gật đầu, phân phó người Thánh tông tiến vào tàn sát.
Đúng lúc này, một cỗ thi thể rơi xuống dưới chân Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn thoáng qua lão tổ tông Măc gia đã không còn chút khí tức nào, ánh mắt hướng về phía hư không, chỉ có điều hắn vẫn không thấy được thân ảnh của Thánh lão.
Mà nam tử Vương Tọa nhìn qua cỗ thân thể Á Thánh này, ánh mắt trở nên nóng rực.
Nghệ Phong nhìn hắn nhẹ gật đầu, nam tử Vương Tọa không chút băn khoăn, lập tức thu hồi thi thể của lão tổ tông Mặc gia, sắc mặt mừng rỡ.
Nghệ Phong thấy nam tử Vương Tọa như vậy, quay đầu nhìn Ngũ trưởng lão nói.
– Ngũ trưởng lão, mời ngài giúp ta hạ độc trong vòng ba trăm dặm xung quanh khu vực này, ta muốn trong vòng trăm năm, không ai dám bước chân vào nơi này.
Ngũ trưởng lão minh bạch ý tứ của Nghệ Phong, bất quá chỉ là sợ cá lọt lưới mà thôi. Thánh tông đều xuất động, sao có thể xuất hiện cá lọt lưới, bất quá Nghệ Phong cố ý yêu cầu, lão cũng chỉ có thể gật đầu, chỉ là có chút đau lòng. Độc dược lão vất vả luyện chế, muốn rải khắp ba trăm dặm, cần đến bao nhiêu độc dược?
– Liễu Nhiên, Nghệ Phong các ngươi đi theo ta.
Thanh âm của vị tiền bối Tà tông đột nhiên vang lên. Nghệ Phong cùng Liễu Nhiên khom người gật đầu.