Phần 202: Công pháp Thiên giai truyền thừa
Mặc dù những lời này Nghệ Phong nói không rõ ràng, nhưng lão giả cũng hiểu được ý tứ mà hắn muốn biểu đạt. Nghệ Phong đang nhắc nhở rằng bọn họ đã quên giáo huấn của Tà tông, hơn nữa còn có ý tứ mặc kệ bọn họ cùng đại lục có ước định gì, cũng không liên quan đến hắn. Lời này khiến lão giả nở nụ cười khổ, nhưng lại không có cách nào phản bác. Nhớ tới niên kỷ của Nghệ Phong, thầm nghĩ hắn tuân thủ hay không tuân thủ cũng không có quan hệ. Dù sao, với thực lực của hắn, còn chưa thể ảnh hưởng đến đại cục.
– Những chuyện này đợi ngươi có thể tiến thêm một bước nữa sau đó sẽ bàn lại, nói ra lúc này còn quá sớm.
Lão giả nói, lão biết rõ đối với việc của Liễu Nhiên khi xưa Nghệ Phong luôn cảm thấy bất mãn.
Bất quá lão giả cũng không thèm để ý, hắn tin tưởng nếu Nghệ Phong ở vị trí của lão cũng sẽ làm như vậy. Dù sao, đó cũng là kết quả mỹ mãn nhất. Có đôi khi cũng không phải bọn họ không muốn ra tay, nhưng mà ra tay chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên xấu hơn mà thôi, như vậy ra tay có tác dụng gì. Đương nhiên, lão giả cũng không giải thích quá nhiều với Nghệ Phong, đến thời điểm thích hợp, hắn tự hiên sẽ minh bạch.
– Tiền bối tới tìm ta, không chỉ để nói những điều này chứ?
Nghệ Phong nhìn bóng lưng lão giả, nói. Lão giả lắc đầu, đột nhiên xoay người, một khuôn mặt hồng nhuận, khỏe mạnh xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Thoạt nhìn khuôn mặt này cũng không quá già nua, nhưng Nghệ Phong biết, lão giả trước mặt đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, chẳng qua bởi vì thực lực, cho nên không già yếu đi mà thôi.
Tay lão giả nhẹ nhàng vẽ một cái, một giọt huyết dịch lơ lửng giữa hư không. Giọt máu này lập tức bay đến trước mặt Nghệ Phong, sau đó trong lúc Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, giọt máu này chợt rơi xuống ngón tay hắn rồi biến mất.
– Trong này có ấn ký linh hồn của ta, có thể trợ giúp ngươi một lần.
Lão giả nói. Nghệ Phong gật đầu, hắn tin chắc lão giả trước mặt là cường giả Thánh cấp. Đối với thủ đoạn của Thánh cấp, hắn không biết. Nhưng cường giả cấp độ này tặng đồ vật, tuyệt đối có thể trợ giúp hắn cực lớn.
– Đa tạ tiền bối.
Nghệ Phong khom người thi lễ, nói. Lão giả lắc lắc đầu, lập tức nói.
– Đợi đến khi ngươi hoàn toàn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hãy quay trở lại Thánh thành một lần.
– Thiên Nhân Hợp Nhất?
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Liễu Mộng Nhiên.
– Ừ, sau khi đạt tới Quân cấp, sớm hay muộn đều sẽ tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Với tích cách của ngươi nếu như có thể bảo trì trạng thái im lặng trong suốt ba ngày, có lẽ rất nhanh sẽ bước vào cảnh giới này. Nếu ngươi bảo trì loại tâm tình thích ồn ào này, thời gian tiến vào sẽ kéo dài đến không biết đến ngày tháng nào, sư tôn ngươi cũng là sau khi ẩn thế mới có thể tiến vào.
– Sau khi vãn bối tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất, nhất định sẽ quay trở lại Thánh thành.
Nghệ Phong nói.
– Bình thường, không có chuyện gì cũng có thể ghé qua nơi này.
Lão giả nói, tay lão vừa lộn, trên tay chợt xuất hiện một lệnh bài. Lão giả đưa lệnh bài cho Nghệ Phong nói.
– Đây là lệnh bài của Tà Đế, sư tôn ngươi không bồi dưỡng người hầu cho ngươi. Lệnh bài này có thể mệnh lệnh cho bất cứ một người hầu nào của Tà tông. Bất quá, hiện tại ngươi vẫn không được phép mang theo người hầu ra ngoài.
Lời này khiến đáy lòng Nghệ Phong hưng phấn không thôi. Nghệ Phong vốn cho rằng người hầu của Tà Đế là chuyện rất xa xôi, không thể tưởng tượng được, lại có niềm vui ngoài ý muốn này. Lúc này, Nghệ Phong đã xác nhận, lão giả trước mặt chính là người mang sư tôn Liễu Nhiên đi, cũng là một đời Tà Đế.
– Đa tạ sư tổ.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết lão là Tà Đế đời thứ bao nhiêu, nhưng vẫn xưng lão là “sư tổ”. Lão giả gật đầu nói.
– Ngươi tu luyện Lăng Thần Quyết đại biểu cho ý nghĩa bất đồng. Cho nên làm việc vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, không nên đơn giản dính líu đến việc gì.
Nói đến đây, lão giả đột nhiên nhớ tới những lời Nghệ Phong vừa nói ban nãy, lão dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.
– Nếu không thể giải quyết chuyện gì, hãy mời bọn tiểu ngũ ra tay.
Lời này khiến Nghệ Phong sững sờ. Trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin, Nghệ Phong cũng biết, năm vị trưởng lão nhất định đã bị ước định gì đó hạn chế, bình thường tuyệt đối không thể xuống núi. Nhưng giờ phút này, Thánh lão lại nói ra lời này. Có thể mời năm vị trưởng lão ra tay, chẳng phải sẽ vi phạm ước định hay sao? Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi cổ quái nhìn lão giả. Lão giả tựa hồ không có chú ý đến ánh mắt của hắn, tiếp tục nói.
– Bất quá có một số việc ngươi cần biết, có thể không sử dụng tốt nhất là không nên sử dụng. Bị người ta nắm đuôi, Thánh thành cũng không dễ chịu gì. Đồng dạng, ngươi cũng không nên quá ỷ lại, hết thảy đều phải lấy việc đề thăng thực lực làm đầu. Nếu ngươi có thể đạt tới thực lực chí tôn của đại lục, chuyện của sư tôn ngươi cũng có thể giải quyết dễ dàng, bất luận hạn chế gì trước mặt ngươi đều vô dụng.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, lập tức lắc lắc đầu, chí tôn đại lục, đâu phải là dễ dàng đạt tới như vậy. Sau khi nói xong Sau khi nói xong, trên tay lão giả xuất hiện thêm một quyển trục, đưa cho Nghệ Phong nói.
– Bộ công pháp này vốn là do sư tôn ngươi truyền cho ngươi, nhưng hiện tại hắn còn bận một vài chuyện. Ta sẽ thay mặt hắn truyền cho ngươi công pháp Thiên giai truyền thừa của Tà Đế.
– Công pháp Thiên giai?
Nghệ Phong cảm thấy hôn hấp biến thành dồn dập. Nghệ Phong có một bộ công pháp Thiên giai của nhiếp hồn sư, hắn hiểu rõ công pháp Thiên giai nghịch thiên đến mức nào. Hiện tại, đây là công pháp Thiên giai truyền thừa của Tà Đế, như vậy sẽ khủng bố đến mức nào? Nghệ Phong hít sâu một hơi, run rẩy tiếp nhận quyển trục này.
– Thời điểm luyện bộ công pháp này, vận dụng nhiều Tà Đế lực mới có lợi với ngươi.
Lão giả nói.
– Sư đồ minh bạch!
Nghệ Phong cung kính nói.
– Ừ, đối mặt với Tiên phủ ngươi phải cẩn thận một chút. Bọn hắn cũng không phải là đèn cạn dầu, hơn nữa nghe nói Tiên Đế đương đại cực kỳ kiệt xuất.
Lão giả nói.
– Ta sẽ chú ý.
Sau khi lão giả thông báo xong, cánh tay vung lên, trong nháy mắt Nghệ Phong đã xuất hiện ở chỗ cũ. Thủ đoạn như vậy khiến Nghệ Phong vô cùng bội phục. Long Hùng thấy Nghệ Phong xuất hiện, líu lưỡi nói.
– Cỗ khí tức vừa nãy thực quá kinh khủng.
Nghệ Phong khẽ cười, nhìn về phía nam tử Vương Tọa, lúc này nam tử Vương Tọa cũng kinh hồn táng đảm nói.
– So với ta, vị huynh đệ Thánh cấp kia còn mạnh hơn.
Cũng khó trách nam tử Vương Tọa bị dọa cho sợ hãi, trước mặt cỗ khí tức này, hắn cơ hồ bị lột sạch.
– Một vị sư môn trưởng bối vừa tặng cho ta một ít đồ.
Nghệ Phong tùy ý nói. Lời này, khiến Long Hùng lộ ra thần sắc vô cùng hâm mộ, nhân vật như vậy tặng đồ, há có thể là thứ đơn giản. Nghệ Phong chứng kiến bộ dạng này của Long Hùng, vừa định mang theo hắn bước ra ngoài, thanh âm mờ ảo một lần nữa truyền đến.
– Long Hùng, sau khi đi ra ngoài Thánh thành, ngươi không thể nói là ma thú của Thánh thành hiểu chưa?
Long Hùng nghe thấy lời này, lập tức khom mình thi lễ đáp.
– Vãn bối minh bạch.
Sau khi Long Hùng nói xong, hư không không còn vang lên thanh âm nào nữa, lúc này Long Hùng mới thở phào một hơi, nhanh chóng bước theo Nghệ Phong, đi đến cửa ra. Chẳng qua Nghệ Phong cũng không biết, lão giả lúc này đang lẩm bẩm.
– Quả nhiên Nghệ Phong có chút cơ duyên, không thể tưởng tượng hắn trở thành truyền nhân của chủ nhân. Thú vị, quá thú vị.
Chương 1279…
Sau khi rời khỏi Thánh thành, Nghệ Phong nhắc nhở Long Hùng không được làm ẩu. Mặc dù Long Hùng đối với Nghệ Phong không hẳn là cung kính, nhưng đối với Yêu Ngọc lại cung kính dị thường. Sau khi Nghệ Phong xuất ra át chủ bài Yêu Ngọc, Long Hùng lập tức biến thành một chú mèo nhỏ. Thân thể rõ ràng co lại chỉ còn bé bằng một con sóc. Chứng kiến cảnh tượng này, Nghệ Phong mới an tâm. Thực lực của Long Hùng quá khủng bố, nếu không áp chế được nó, còn không biết sẽ xảy đến tai họa gì. Dù sao Long Hùng cũng không phải là một ma thú an phận. May mà có thể mượn nhờ uy thế của Yêu Ngọc, cáo mượn oai hùm trấn trụ được Long Hùng.
Nghệ Phong cũng không biết, sau khi hắn rời đi. Giờ phút này, lão giả kia lại xuất hiện trong chỗ sâu nhất của Ám vực. Tại thời khắc lão giả xuất hiện, cường giả đại năng trong Ám vực lập lưc có phản ứng, vừa hoan nghênh lại vừa áp chế lão.
Đối với chuyện này, lão giả cũng không có chút phật lòng nào. Trên phương diện khí thế, Tà Đế có được ưu thế trời cho, những người này còn kém lão một bậc. Chứng kiến lão giả đơn giản đã có thể xuất hiện tại bên người bọn hắn, đám ma thú biến ảo ra hình người này chỉ có thể mời lão giả tọa nhập hàn huyên một phen, sau đó đi vào chính đề.
Về phần nói chuyện gì, ngoại trừ vị đầu lĩnh của Ám vực ra, không ai biết rõ bọn họ bàn luận chuyện gì. Chỉ biết là sau khi hai người truyền âm mật ngữ xong, liền nhẹ gật đầu. Thời điểm lão giả chuẩn bị cáo từ, ma thú bên trong Ám vực đột nhiên mở miệng nói.
– Truyền nhân Tà tông các ngươi không có bất cứ trợ thủ nào sao?
Ý tứ của đầu lĩnh Ám vực rất rõ ràng, Ám vực sắp xếp Long Hùng đi theo bảo hộ chủ nhân của bọn họ. Tà tông lại để cho tông chủ đương đại lưu lạc bên ngoài, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
– Mặc dù hung thú viễn cổ tại thế giới bên ngoài không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có. Người của Tà tông lại bất đồng, Tiên phủ cùng Tà tông giao chiến rất nhiều năm. Nếu Tà Đế xuất động nhân mã, tuyệt đối được không bù nổi mất, huống chi để cho Nghệ Phong tôi luyện một chút cũng tốt.
Lão giả nói.
– Tà tông các ngươi thực là biết chiếm tiện nghi của người khác.
Một trưởng lão Ám vực nói.
– Nói về chiếm tiện nghi, ngược lại ta cảm thấy là chủ nhân các ngươi đang chiếm tiện nghi. Nếu không phải hắn đi theo Nghệ Phong, thực lực cũng không thể đề thăng nhanh đến như vậy. Nhưng mà quả thực không ngờ, cấm chế hắn lưu lại năm đó, chủ nhân của các ngươi cũng có thể thôn phệ. Thiên phú này thực sự vô cùng khủng bố.
Lão giả hâm mộ nói. Lời này khiến đám trưởng lão có chút hưng phấn. Những cấm chế kia đều là truyền thừa xuống, mỗi đời ma thú trong Ám vực đều có. Trừ phi thực lực đủ mạnh đột phá cấm chế, bằng không tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Ám vực. Cho dù cường hãn như Long Hùng cũng bị cấm chế hạn chế.
Nhưng bọn họ thực không ngờ, chủ nhân có thể đơn giản phá hủy những cấm chế này. Phải biết rằng, cho dù bọn họ đột phá cấm chế, cũng không thể tiễu trừ toàn bộ. Một vài cấm chế vẫn có thể khống chế được bọn họ.
– Cung nên hoàn trả nhân tình năm đó của Thánh thành.
Trưởng lão Ám vực cũng vô cùng bất đắc dĩ. Lão giả nói không sai, nếu vận dụng lực lượng của Tà tông. Tiên phủ đương nhiên sẽ vận dụng lực lượng của Tiên phủ, đến lúc đó Nghệ Phong cùng chủ nhân của bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm vô cùng.
– Nhớ rõ ước định giữa chúng ta.
Lão giả nhìn về phía đầu lĩnh ám vực nói một câu, sau đó thân ảnh biến mất trong tầm mắt các vị trưởng lão. Các vị trưởng lão thấy được cảnh này, khẽ rùng mình. Đầu lĩnh Ám vực ngược lại thở dài một hơi.
– Thực lực lão gia hỏa này lại tăng lên.
Nói xong lời này, hắn liền xoay người ly khai. Mặc kệ đám trưởng lão còn đang mải miết suy nghĩ.
Nghệ Phong không biết bởi vì hắn cùng Yêu Ngọc, lão giả cùng cao tầng Ám vực đã gặp nhau một lần. Sau khi rời khỏi Thánh thành, năm vị trưởng lão vẫn giống như xưa, ngụ tại Thánh địa. Năm người thấy Nghệ Phong xuất hiện tại lối ra, lập tức hỏi.
– Đi ra?
– Tuy rằng năng lượng trong Thánh thành đậm đặc, nhưng vẫn không thích hợp với ta.
Nghệ Phong nhìn năm vị trưởng lão nói.
– Ngươi thực giống sư tôn ngươi.
Đại trưởng lão tùy ý nói.
– Bất quá, nếu như ngươi đã không muốn ở lại Thánh thành, như vậy cũng tùy ngươi.
– Lão đầu tử đâu rồi?
Nghệ Phong hỏi. Sau khi hắn đạt đến Quân cấp, chắc hẳn lão đầu tử cũng có phân phó riêng cho hắn…
Đại trưởng lão nói.
– Sư tôn ngươi vẫn còn có chuyện trong Thánh thành. Nếu như ngươi rảnh rỗi thì hãy ở chỗ này chờ hắn. Ngươi vừa mới tiếp nhận Tà tông, còn có rất nhiều việc cần ngươi quyết định.
Nghệ Phong suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Vị sư tổ Tà tông kia đã đưa cho hắn lệnh bài cùng vũ kỹ Thiên giai truyền thừa của Tà Đế, những thứ khác cũng không quá trọng yếu. Hơn nữa, tiếp nhận Tà tông, chỉ sợ phải làm lao công trong một thời gian ngắn, dù sao vẫn còn lão đầu tử, hắn trông coi cũng rất tốt, như vậy Nghệ Phong cũng được tự do.
– Đến lúc đó hãy tính.
Nghệ Phong nói. Tựa hồ đã sớm biết được Nghệ Phong sẽ trả lời như vậy, cho nên năm vị trưởng lão chỉ bĩu môi cũng không nói gì thêm.
– Sau này, nếu chọc phải phiền toái gì không giải quyết được, có thể trốn vào Thánh thành. Vẫn chưa có kẻ nào dám tìm Thánh thành gây sự.
Ngũ trưởng lão cực kỳ tự ngạo nói. Nghệ Phong lắc đầu, không nói gì thêm. Với tính cách của Nghệ phong, bắt hắn phải làm rùa đen rúc đầu trốn tại Thánh thành, so với việc bắt Liễu Nhiên ẩn thế còn nghiêm trọng hơn.
– Năm vị trưởng lão, đợi lão đầu tử đi ra, các người nói hắn mang theo bảo bối của Tà tông tìm ta là được.
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, phất tay cùng năm vị trưởng lão cáo biệt. Năm vị trưởng lão nhìn qua Nghệ Phong ly khai, chỉ biết lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu như Liễu Nhiên nghe được câu này, có lẽ sẽ lại tẩn cho Nghệ Phong một trận. Bất quá, hiện tại Nghệ Phong đã đạt tới Quân cấp, trên đại lục cũng có đủ sức tự bảo vệ mình. Cho dù đối mặt với những tiền bối đi trước giống như Liễu Nhiên, cho dù không đánh lại được vẫn có thể bỏ chạy. Hơn nữa những người này khinh thường việc ra tay với vãn bối.
Nhìn qua Nghệ Phong biến mất tại Thánh địa, khóe miệng Đại trưởng lão khẽ nhếch lên, vui vẻ nói.
– Rốt cục tiểu tử này cũng có thể xuất sư rồi!
– Ha ha, tra tấn sau nhiều năm rốt cục chúng ta cũng có thể thở phào một hơi rồi.
– Chuẩn bị tuyển nhận đợt người mới tiến hành huấn luyện tại Thánh địa.
Đại trưởng lão nói. Bốn vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu, tiến vào Thánh địa huấn luyện, cũng không phải muốn bọn họ biến thành mạnh mẽ. Chủ yếu là bồi dưỡng căn cơ cho bọn họ. Cho nên ban đầu, thiên phú của đám người Thi Đại Nhi, Thiên Nghịch so với một ít đệ tử của các đại tông môn còn kém một bậc. Nhưng hiện tại, mặc kệ Thi Đại Nhi, Thiên Nghịch hay bất cứ người nào, đều đã vượt xa đệ tử của các đại tông môn. Hơn nữa, đại trưởng lão cũng nhận được hồi báo. Đệ tử Thánh tông tiến vào Thánh địa tham gia huấn luyện, được tài nguyên sư môn bồi dưỡng, không ít người đạt tới Tôn cấp, đại đa số đều đạt tới Vương cấp.
Không thể nghi ngờ, thế hệ Nghệ Phong thu được kết quả tốt nhất.
– Tam trưởng lão, vậy phiền ngươi thông báo cho tất cả tông môn của Thánh tông trên đại lục. Bảo bọn họ mang đệ tử đến đây. Toàn bộ tông môn Thánh tông trên đại lục đều phải tham gia. Ta cảm thấy đại lục sẽ không yên bình nữa. Bất kể như thế nào, đệ tử kiệt xuất đều phải tập trung tại Thánh địa. Không người nào dám tìm phiền toái, đây cũng là để Thánh tông lưu lại huyết mạch.