Phần 20: Ấn ký Thánh Quang Hỏa Diễm
Tình Nhi mở mắt, cung kính hành lễ về nơi người mặc thanh bào vừa đứng. Sau đó Tình Nhi kết mấy thủ ấn, lúc ấn kết thành, trên trán của Tình Nhi mơ hồ xuất hiện một đạo ấn ký hỏa diễm màu trắng, hỏa diễm màu trắng trông rất sống động, khí tức của Tình Nhi lại gia tăng vài phần thần bí.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển dời đến ngọc chuyên trong tay mình, tâm thần dung nhập trong ngọc chuyên, thời điểm tâm thần của Nghệ Phong tiến vào trong ngọc chuyên, văn tự hình ảnh trong ngọc chuyên cư nhiên hóa thành thực chất, sau đó không ngừng nhập vào trong đầu Nghệ Phong.
Nghệ Phong dưới tình huống tin tức lao vào trong đầu liên miên không dứt, hắn đau đầu vạn phần, từng vệt mồ hôi từ trán xông ra. Tình huống như vậy kiên trì tới nửa giờ, khi một đạo tin tức cuối cùng tiến vào trong đầu Nghệ Phong thì ngọc chuyên kia biến thành ngọc thạch bình thường, văn tự hình ảnh trong đó không thấy nữa. Chỉ là, rất hiển nhiên khối ngọc thạch này không phải vật phẩm bình thường, cho dù toàn bộ tin tức đã quán nhập vào trong đầu Nghệ Phong, thế nhưng ngọc thạch này vẫn tản ra khí tức ấm áp như trước. Hiển nhiên là một khối noãn ngọc tốt nhất.
Nghệ Phong thu hồi ngọc thạch vào trong giới chỉ, thở nhẹ một hơi, trong lòng có chút kích động như trước.
– Nhiếp hồn thuật Thiên giai cấp thấp… Tịch Diệt Luân Hồi!
Chậm rãi thở ra một hơi, Nghệ Phong nỗ lực dẹp loạn hưng phấn trong lòng. Tuy rằng Nghệ Phong rất muốn tu luyện ở chỗ này, đồng thời nhìn uy lực của môn nhiếp hồn thuật này to lớn ra sao, thế nhưng Nghệ Phong cũng biết, lúc này không phải thời cơ thích hợp.
Quay đầu nhìn về phía Tình Nhi, tuy rằng hiện tại toàn thân trên dưới của Tình Nhi không có thánh quang bao phủ, thế nhưng khiến người ta có cảm giác tinh thuần không dám khinh nhờn. Nhìn khí chất nữ tử này càng thêm nội liễm và cao quý, Nghệ Phong khẽ cười nói:
– Đi thôi!
Nghệ Phong biết, sau này Tình Nhi tu luyện sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Đừng nói Thánh Nhũ và Thánh Thủy tinh. Chỉ cần Tình Nhi là truyền nhân của lão tổ tông kia cũng đủ để nàng một đường xông tới. Nghệ Phong không khỏi có chút khinh bỉ lịch đại Tà Đế, vì sao bọn họ không nghĩ tới hậu nhân chút nào?
Tình Nhi khẽ gật đầu, lần này đạt được nhiều lắm, thậm chí không kịp tiêu hóa. Chỉ là những tin tức chưa tiêu hóa hết cũng đủ để Tình Nhi mừng rỡ như điên.
Tình Nhi biết được một tin tức kinh khủng trong những tin tức này, lão tổ tông của nàng ở thời kỳ Viễn cổ cũng là một cường giả nổi danh.
Cường giả nổi danh Viễn cổ, thấp nhất cũng có tiêu chuẩn Thánh Cấp. Thánh Cấp, kia đối với Tình Nhi mà nói, quả thực là cảnh giới trong truyền thuyết, ít nhất nàng chưa từng nhìn thấy quá cường giả như vậy. Trong ấn tượng của nàng, gia gia nàng chính là cường giả mạnh nhất nàng nhìn thấy. Thế nhưng, lại cách Thánh Cấp cực xa.
– Ấn ký hỏa diễm màu trắng này rất đẹp.
Nghệ Phong nhìn ấn ký trên trán Tình Nhi, đưa tay đụng vào cái trán trơn bóng của nàng.
Tình Nhi thấy tay của Nghệ Phong chạm vào, sắc mặt có chút ửng đỏ, giả vờ trấn tĩnh giải thích nói:
– Đây là ấn ký lão tổ tông lưu lại, ấn ký này có chút tác dụng đặc thù.
Nghệ Phong gật đầu, vuốt sợi tóc vướn trên trán nàng, khẽ cười nói:
– Đi thôi!
– Nghệ Phong ca ca!
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị kéo Tình Nhi rời đi, Tình Nhi đột nhiên hô, điều này khiến Nghệ Phong quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Tình Nhi nói:
– Làm sao vậy? Muội…
Thế nhưng Nghệ Phong còn chưa có nói xong, Nghệ Phong cảm giác miệng mình bị một mảnh ấm áp gì đó bao trùm, cắt đứt lời hắn định nói.
Nghệ Phong cảm giác từ môi có một cổ điện lưu truyền khắp toàn thân, chết rồi chết rồi. Trong sạch của ta cư nhiên bị một tiểu ny tử hủy diệt rồi, không được, nàng chiếm tiện nghi của ta, ta phải đòi trở về.
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị ôm lấy Tình Nhi, thâm nhập nghiên cứu thân thể của nàng một chút. Môi của Tình Nhi đã rời khỏi Nghệ Phong, sau đó sắc mặt một mảnh huyết hồng chạy tơi nơi xuất nhập không gian, biến mất ở trong không gian.
Nhìn một màn này, Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức phản ứng qua đây, có chút hổn hển hô lớn:
– Đừng a, ngươi ăn xong lại muốn lau miệng không phụ trách sao? Chiếm tiện nghi người khác còn muốn chạy.
Thế nhưng, tiếng la của Nghệ Phong không thể khiến Tình Nhi dừng cước bộ lại, ngược lại Tình Nhi càng chạy nhanh hơn vài phần. Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, cực kỳ ủy khuất thầm nói:
– Hiện tại nữ lưu manh càng ngàycàng càn rỡ, không nên khi dễ người như vậy.
Nhìn Tình Nhi biến mất, Nghệ Phong cũng nhanh chóng đuổi theo, thầm nghĩ nhất định phải thu hồi tiện nghi đã mất.
Nghệ Phong bước ra không gian này, mà khi Nghệ Phong và Tình Nhi bước ra khỏi không gian, thì lập tức đã tới trên mặt Thánh trì rồi. Phát hiện như vậy khiến Nghệ Phong sửng sốt, nhớ tới rất nhiều Thánh Thủy trên đỉnh tháp, không khỏi nghĩ có chút đáng tiếc.
Chỉ là nhớ tới Thánh Thủy tinh trong giới chỉ, trong lòng rốt cục cân đối một ít. Cho dù một phần mười Thánh Thủy tinh, cũng quý hơn nhiều so với Thánh Thủy kia.
Nghệ Phong và Tình Nhi xuất hiện, cũng khiến đám người Lạc Hà Cốc chờ ở trên bờ sốt ruột đại hỉ, quay qua Tình Nhi hô to.
Trên mặt Tình Nhi còn mang theo ửng đỏ nóng rực, len lén nhìn Nghệ Phong, không dám sóng vai đứng chung một chỗ với Nghệ Phong, thân ảnh lóe lên bay tới Lạc Hà Cốc Chủ.
Nghệ Phong nhìn Tình Nhi giống như nai con chấn kinh, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thầm nghĩ người bị chấn kinh phải là hắn mới đúng? Tiểu nữ nhân này, không biết phụ trách chút nào.
Một trước một sau tới bên người Lạc Hà Cốc Chủ, Lạc Hà Cốc Chủ nhìn hai người, trong mắt tràn đầy kinh hãi:
– Thực lực hai người các ngươi…
– Ở dưới có chút kỳ ngộ, may mắn đột phá hai giai.
Nghệ Phong cười giải thích nói.
– Hai giai?
Mọi người hít sâu một ngụm lương khí. Ngắn ngủi không đến một ngày, đột phá hai giai, hơn nữa còn là hai giai Tôn Cấp? Lúc nào tấn giai cũng dễ như vậy?
– Thánh Quang Hỏa Diễm!
Mà lão cốc chủ đứng ở phía sau Lạc Hà Cốc Chủ, nhìn hỏa diễm màu trắng trên trán Tình Nhi, kinh hô khỏi miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng:
– Này… Điều này sao có thể? Vì sao ngươi có Thánh Quang Hỏa Diễm mà Lạc gia thất truyền đã lâu?
Tình Nhi thấy gia gia mình kích động như vậy, nàng rất nghi hoặc hỏi:
– Lão tổ tông cho ta, đây là vật không đáng giá nhất mà người cho ta.
– Không đáng giá nhất?
Lão cốc chủ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, giá trị ấn ký này cư nhiên dùng không đáng giá tiền nhất hình dung? Nếu trước mặt hắn không phải là tôn nữ mà hắn sủng ái nhất, sợ là hắn đã đập chết nàng rồi, bảo vật này ở Viễn cổ cũng là vật đặc thù, thuộc về một bí pháp cao cấp của Lạc gia.
– Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Lão tổ tông? Cái gì lão tổ tông?
Rốt cục lão cốc chủ cũng phản ứng lại, nhìn Tình Nhi nghi hoặc hỏi.