Phần 197: Không chịu nổi một ích
Giờ phút này, không ngờ Ly Thủy đối đãi với đầu Long Hùng này giống như một con người.
– Cút ngay!
Long Hùng quét mắt nhìn thoáng qua Ly Thủy, lập tức giận dữ hét lên, tiếng hét cực lớn khiến màng nhĩ hai tai ba người Nghệ Phong chấn động vô cùng đau đớn. Những lời này vừa vang lên, sắc mặt nhóm người Nghệ Phong lập tức đại biến, một đầu ma thú có thể mở miệng phun ra tiếng cười, càng chứng minh nó cường hãn.
– Long Hùng các hạ, chúng ta không có địch ý với ngài.
Ly Thủy nhìn Long Hùng nói.
Long Hùng quét mắt nhìn thoáng qua Ly Thủy, sau đó dừng ở trước người Nghệ Phong, mặt gấu dữ tợn há to miệng, thanh âm tựa như sấm rền một lần nữa vang lên.
– Cút!
Một tiếng “cút” này ẩn chứa năng lượng trùng kích, lập tức khiến Ly Thủy lảo đảo lùi về phía sau. Thân ảnh bị bức lùi đến vài mét, mới đứng vững được.
Ly Thủy thấy Long Hùng như thế, lập tức hít sâu một hơi, ngữ khí mang theo một tia uy hiếp.
– Tuy rằng Long Hùng các hạ mạnh mẽ. Nhưng đây là bên trong Thánh vực, tại Thánh vực thân phận của bốn người chúng ta cũng không thấp. Nếu Long Hùng các hạ gây khó dễ cho chúng ta, Thánh lão Thánh thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.
– Ngươi đang uy hiếp ta.
Long Hùng trừng lớn đôi mặt to tựa như là một nắm đấm, căm tứ nhìn Ly Thủy.
– Không dám! Ta chỉ là đang trình bày cho các hạ một sự thật.
Ly Thủy cắn răng nói. Ly Thủy hiểu rõ, thực lực hắn tuyệt đối không đánh lại được Long Hùng. Chỉ có thể dùng cường giả Thánh thành để uy hiếp nó, trí lực của hung thú viễn cổ tuyệt đối đã có thể so với nhân loại. Đặc biệt là hung thú viễn cổ có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, ngoại trừ tướng mạo bất đồng ra, kỳ thật bọn nó đã có thể được coi là nhân loại.
– Hừ! Chỉ là vài tên Quân cấp, xâm nhập vào Ám vực, giết thì giết. Chẳng lẽ những lão gia hỏa kia sẽ vì các ngươi mà ra tay hay sao? Ngươi quá đề cao chính mình rồi đó!
Long Hùng cười lạnh nói. Lời này, khiến bốn người Nghệ Phong có chút phát lạnh, mơ hồ cảm thấy không ổn.
– Hơn nữa, cho dù là Thánh lão Thánh thành đến thì như thế nào? Toàn bộ các đại hung địa bên trong Thánh thành đã sớm có hiệp ước cùng Thánh thành. Tiến vào bên trong hung địa, sinh tử do mệnh. Nhân loại các ngươi giết ma thú, ma thú đương nhiên có thể phản sát, giết trở lại nhân loại. Coi như là Thánh lão cũng không dám tiến vào các đại hung địa chém giết ma thú có huyết mạch viễn cổ.
Lời này khiến sắc mặt bốn người Ly Thủy đại biến. Hắn thực không ngờ, trong chuyện này lại có bí mật như thế. Bí mật như vậy, với đẳng cấp của hắn tuyệt đối không thể tiếp xúc tới, Ly Thủy cũng không hoài nghi Long Hung đang nói dối, với tư cách là hung thú viễn cổ, nó khinh thường nói dối.
– Cút ngay!
Long Hùng gầm lên, ánh mắt tập trung lên trên người Nghệ Phong. Khí tức khổng lồ tập trung lên trên người Nghệ Phong, điều này khiến Nghệ Phong vạn phần nghi hoặc, không hiểu đây là chuyện gì. Tựa hồ, Long Hùng xuất hiện là bởi vì hắn. Đối với đám người Ly Thủy, không hề có hứng thú một chút nào. Nghệ Phong nghĩ vậy, lập tức tiến lên một bước, điên cuồng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, trải rộng toàn thân. Long Hung nhìn thấy Nghệ Phong như vậy, khí thế lại càng thêm áp bức.
– Ngươi làm cái gì?
Lời này khiến cho Nghệ Phong khẽ nhíu mày.
– Không biết các hạ có ý gì…
Long Hùng nghe được lời này của Nghệ Phong, ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn.
– Bản vương hỏi ngươi, ngươi đến cùng làm cái gì? Vì sao trên người ngươi lại có cỗ khí tức kia?
Nghệ Phong kinh ngạc sau đó nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ đầu ma thú bị hắn giết kia là thủ hạ của hắn. Ngẫm lại, hắn càng ngày càng cảm thấy điều này có khả năng, dù sao sau khi tiêu diệt đầu ma thú kia, Nghệ Phong còn ăn rất nhiều thịt của nó, trên người có khí tức của nó cũng là chuyện bình thường. Nghệ Phong hít sâu một hơi cũng biết tránh không khỏi chuyện này, chỉ lạnh nhạt nói.
– Giết một đầu ma thú, ăn vài miếng thịt của nó mà thôi.
– Ngươi ăn nó?
Long Hùng trợn trừng mắt, ánh mắt rực lửa, từ trên người tràn ra một cỗ nộ khí nghịch thiên. Dưới cỗ nộ khí này trong phạm vi trăm mét xuất hiện một vòi rồng cực lớn, cắn nát toàn bộ không gian. Thiên địa biến sắc bực này khiến sắc mặt nhóm người Ly Thủy đại biến, bọn họ cũng minh bạch, chuyện này không thể cho qua rồi.
– Các ngươi đều đáng chết!
Long Hùng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, dùng thanh âm vô cùng giận dữ gầm thét, khi nó gầm thét, hư không chấn động, tản ra vô số ba động.
– Nghệ Phong! Bốn người chúng ta liên thủ. Có cơ hội lập tức chạy trốn!
Ly Thủy cũng hoảng sợ tới cực điểm, ngay cả khi đối phương tức giận đã có thể khiến thiên địa biến sắc, có thể thấy được nó cường hãn đến trình độ nào. Hiển nhiên, Nghệ Phong cũng hiểu được nguy cơ trước mặt, nhìn Ly Thủy nhẹ gật đầu. Sí Diễm Trảm phóng ra, giờ phút này, hắn hoàn toàn không giữ lại chút thực lực nào. Bất kể là tử khí hay Phệ Châu đều được vận dụng đến mức tột cùng, dưới sự điều khiển của Nghệ Phong, không gian bắt đầu điên cuồng sụp đổ. Khí tức nóng rực thiêu cháy toàn bộ âm sát khí.
Cùng lúc đó, ba người Ly Thủy cũng tung ra toàn bộ đòn sát thủ của mình. Bốn đạo công kích có thể khiến một tòa núi lớn biến thành đất bằng đồng thời bay thẳng về phía Long Hùng.
– Không biết tự lượng sức mình!
Long Hùng hừ lạnh một tiếng, hùng chưởng cực lớn hướng về phía nhóm người Ly Thủy, Nghệ Phong đập một chưởng…
Dưới một chưởng này, từng cỗ lực lượng khổng lồ bạo tuôn ra. Giờ phút này, năng lượng đủ có thể di dời một ngọn núi lớn do bốn người Ly Thủy, Nghệ Phong thi triển ra kỹ năng cao giai tựa như một khối đậu hũ, lập tức tan vỡ. Hùng chưởng vỗ thẳng lên trên người Ly Thủy. Dưới một chưởng này, Ly Thủy cùng Đào Sa đòng thời phun máu, hung hăng nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu hơn mười mét. Cùng lúc đó, hùng chưởng còn lại vỗ về phía hai người Nghệ Phong cùng Phương Thiên. Chứng kiến tận mắt kết cục của hai người Ly Thủy, Nghệ Phong căn bản không dám nghênh đón, vừa định thi triển hai cánh né tránh lại phát hiện ra, tốc độ của hắn dưới công kích của Long Hùng không phát huy ra chút tác dụng nào. Công kích của nó hầu như vượt qua thời gian, đánh thẳng lên trên Sí Diễm Trảm. Lập tức Sí Diễm Trảm bị đánh tan nát, lực lượng khổng lồ nện trên người Nghệ Phong. Cho dù thân thể Nghệ Phong cường đại, dưới một đập này cũng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phun ra từng ngụm huyết dịch, hung hăng nện xuống mặt đất. Kết cục của Phương Thiên cũng không khá hơn, đồng dạng bị đập bẹp hung hăng nện xuống mặt đất, không ngừng phun máu.
Chỉ cần một chưởng đã có thể đánh bại tứ đại Quân cấp. Trong lòng Nghệ Phong kinh hãi không thôi, mặc dù biết thực lực đối phương mạnh mẽ. Nhưng thực không ngờ lại mạnh mẽ đến trình độ này, thực lực khủng bố bực như vậy thấp nhất cũng có thể so sánh với Quân cấp ngũ giai. Tuy rằng Nghệ Phong tự ngạo, nhưng cũng hiểu được chênh lệch một giai khác biệt bao nhiêu. Chênh lệch bốn giai, không khác gì giữa trời và đất. Nghệ Phong cũng không triệu hồi ra nam tử Vương Tọa hay khôi lỗi. Hắn hiểu rõ, cho dù triệu hồ bọn họ cũng vô dụng, thậm chí còn không tiếp được đối phương một chiêu. Dù cho có tung ra Phệ Linh Nộ Bạo, đòn công kích mạnh nhất của hắn, Nghệ Phong cũng không làm gì được đối phương.
Sự cường hãn của đối phương đã hoàn toàn vượt xa tầng thứ của bọn họ.