Phần 172: Người giúp đỡ thần bí
Phụt…
Nghệ Phong nặng nề đập xuống mặt đất, khóe miệng hộc ra từng ngụm máu màu đỏ tươi, khiến một mảnh trên mặt đất bị nhiễm màu hồng.
Một màn bất thình lình xảy ra khiến mọi người hơi sửng sốt. Cả đám trừng to mắt nhìn Nghệ Phong trên mặt đất, đầu còn chưa kịp quay ra.
Một đạo thân ảnh từ trong hư không nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người. Đạo thân ảnh này rơi vào bên cạnh Điền Liêu, cánh tay vung lên, một đạo đấu khí đánh vào trong cơ thể Điền Liêu, năng lượng Phệ Châu đang được Điền Liêu đau khổ ứng phó, bị hắn bức ra, bắn nhanh ra ngoài.
Làm xong tất cả những điều này. Ánh mắt hắn mới chuyển dời đến người khôi lỗi và nam tử vương tọa. Hắn hừ một tiếng, cánh tay hung hăng vung lên, một đạo năng lượng thẳng tắp đánh về phía khôi lỗi, khôi lỗi không thể né tránh, bị đập lún sâu mấy thước trong mặt đất.
Năm tử vương tọa thấy một màn như vậy, sắc mặt đại biến, thúc đẩy lực lượng tới mức tận cùng, thân ảnh liên tục thối lui ngược lại.
– Hừ!
Nhìn nam tử vương tọa trốn nhanh, đạo thân ảnh này hừ lạnh một tiếng, trong lúc cánh tay hắn vung lên, hư không bắt đầu gập lại, năng lượng thông qua sóng hư không đánh thẳng về phía nam tử vương tọa, tốc độ nhanh đến nỗi căn bản nam tử vương tọa không có thể chống đối.
Binh…
Không hề lo lắng, nam tử vương tọa bị một kích của đối phương đánh thương nặng, hung hăng đập vào trên mặt đất, linh hồn thể cũng ảm đảm hơn rất nhiều.
– Không chịu nổi một kích!
Lời nói nhàn nhạt khiến những người vây xem đều bốc lên một cổ khí lạnh. Ba nhân vật sánh ngang Quân cấp, cư nhiên bị đối phương hời hợt đánh bại. Ngay cả cơ hội trốn cũng không có, kinh khủng đến cực điểm.
Mọi người hít sâu một hơi, nhìn đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, trong lòng lạnh như băng. Cường giả như vậy, bọn họ không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc đối phương mạnh như thế nào.
Người này thoạt nhìn không lớn, thế nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, đạt được trình độ biến thái như vậy, không thể nhìn nhận theo lẽ thường. Đối với bọn họ mà nói, dung mạo không phải không thể bảo trì.
Liên tục đánh ra ba chiêu để ba người cực mạnh ở đây đều bị thương nặng. Ánh mắt Nghệ Phong cũng phát lạnh, thẳng tắp nhìn chăm chú vào lão giả này.
Kim Phú không bị khôi lỗi kiềm chế, thân ảnh mạnh mẽ đánh về phía đám hung hồn đang tàn sát ở phía sau. Những hung hồn này xác thực rất cường đại, thế nhưng trước mặt Quân cấp căn bản không đủ nhìn, rất nhanh đã bị Kim Phú thu thập xong.
Chỉ bất quá, khi thu thập hung hồn, hắn phát hiện hơn nửa đệ tử bị chết oan chết uổng. Toàn bộ không gian tràn ngập mùi máu tươi, toàn bộ sân máu chảy thành sông, thây phơi vạn dặm.
Con mắt Kim Phú đỏ như máu, giận giữ trừng mắt quát Nghệ Phong, sắc mặt khó coi, sát ý mười phần. Kim Phú hít sâu một hơi, cố nén ý niệm ra tay chém giết Nghệ Phong, quay sang nhìn về phía cường giả vừa đến, khom người thi lễ nói:
– Thiên Lâm đại nhân!
Người bị gọi Thiên Lâm này khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua cánh tay bị đâm thủng của Kim Phú. Ánh mắt lần thứ hai chuyển đến trên người Nghệ Phong, lúc này Nghệ Phong đã nuốt mấy viên đan dược.
– Ngươi chính là đệ tử của Liễu Nhiên? Tà Đế đời này? Thực lực rất không tồi. Còn chưa đạt được Quân cấp cũng đã có thể giao phong với Quân cấp.
Thiên Lâm nhìn Nghệ Phong, trong mắt hắn có ý tán thưởng.
– Ngươi là ai?
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn kỹ Thiên Lâm, lên tiếng chất vấn.
– Quân Giả Thiên Phủ!
Thiên Lâm không chút che giấu, trong lòng đã hạ sát tâm, tiềm lực của thiếu niên này, còn mạnh hơn so với Liễu Nhiên. Để mặc cho hắn an toàn phát triển sẽ làm tăng thêm một cường địch cho Thiên Phủ.
– Quả nhiên thủ đoạn của Thiên Phủ rất tốt!
Nghệ Phong cười lạnh nói:
– Đối phó một tiểu nhân vật như ta, cư nhiên vận dụng nhiều cường giả như vậy!
– Ha ha! Ngươi cũng không phải tiểu nhân vật. Ngày hôm nay sau khi đánh một trận, ngươi cũng miễn cưỡng có thể khiến một ít người nhớ kỹ ngươi!
Thiên Lâm nói.
Nghệ Phong không để ý tới hắn nói, bỗng nhiên nghĩ tới một điểm gì đó, quay sang hỏi Thiên Lâm:
– Ta rất muốn biết, năm đó Kim Ưng Tông phái người đi ám sát, có phải do Thiên Phủ các ngươi chỉ thị hay không?
Thiên Lâm sửng sốt, thật không ngờ Nghệ Phong sẽ hỏi một câu như vậy. Hắn cũng không trả lời, tuy rằng người sáng suốt đều biết rõ, thế nhưng hắn không dám thừa nhận. Chuyện đó liên quan dính dáng quá lớn, hậu quả không phải hắn có thể thừa nhận.
Mà để Thiên Lâm hận cắn răng chính là, năm đó Kim Ưng Tông cư nhiên ám sát thất bại. Khiến bọn họ không còn cơ hội nào nữa.
– Quả nhiên là các ngươi!
Nghệ Phong nhìn Thiên Lâm hừ hừ nói, sát ý trong mắt mười phần.
– Có quan hệ đến chúng ta hay không? Trận đánh cờ này không phải ngươi có thể đùa nổi. Ngươi chỉ là một tiểu nhân vật trên bàn cờ lớn của bọn ta mà thôi!
Thiên Lâm nhàn nhạt nói, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
– Thật sao? Ngươi không chơi nổi, không có nghĩa là bản thiếu không chơi nổi!
Nghệ Phong nhìn Thiên Lâm cười lạnh nói.
– Ha ha! Thanh niên máu nóng cũng không sai. Thế nhưng đừng quá càn rỡ, ngươi chỉ đánh thắng một Quân cấp mà thôi, trên đời này có không ít người có thể tiêu diệt ngươi. Ngươi có thể sống đến bây giờ là do bọn họ khinh thường ra tay mà thôi!
Thiên Lâm nhàn nhạt nói.
Thiên Lâm đồng dạng không muốn ra tay, trừ bỏ ước định năm đó, quan trọng hơn là, trước mắt Nghệ Phong còn chưa đủ để hắn liếc mắt. Mặc dù hắn là đệ tử của Liễu Nhiên, mặc dù hắn đoạt được quán quân lần tụ hội kia. Thế nhưng hắn vẫn như trước không để ý, dù sao đừng nói Nghệ Phong mới chỉ phát triển được bao nhiêu năm. Quan trọng hơn là, lúc này Nghệ Phong cường đại, không có nghĩa là sau này cũng cường đại. Không biết bao nhiêu kỳ tài không bước nổi vào Quân cấp, lại không biết có bao nhiêu kỳ tài ngút trời, tuổi trẻ làm cho người ta líu lưỡi, nhưng tuổi trẻ qua đi, lại chỉ có thể nhàn nhạt bình thường.
Con đường tu luyện, ai cũng không biết sẽ thế nào. Cho nên, mặc dù danh tiếng Nghệ Phong gần đây tăng mạnh mẽ, thế nhưng đối với những người đạt được trình tự như bọn họ, cũng không cần thiết phải để Nghệ Phong trong lòng. Trên đời này có vô số thiên tài, bọn họ đều không để ở trong lòng, cho dù là đệ tử của Liễu Nhiên cũng vậy.
Thế nhưng, để Thiên Lâm không tưởng tượng được chính là, một đoạn thời gian trước mới nói Nghệ Phong đạt được thất giai, lúc tụ hội hắn đạt cửu giai. Thế nhưng một tháng sau, hắn đã có lực lượng sánh ngang với Quân cấp. Tốc độ tăng trưởng kinh khủng như vậy, cho dù hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, vẫn đồng dạng cảm giác dược một cổ áp lực lớn lao.
– Ta cuồng vọng thì đã làm sao? Chung quy tốt hơn đám lão gia hỏa các ngươi, ngay cả cuồng vọng cũng không dám!
Nghệ Phong cười nhạt, ngay từ đầu hắn đã biết lão gia hỏa này muốn giết mình, cho dù phải chết, Nghệ Phong cũng muốn lột xuống một tầng da của hắn.
– Giống như Liễu Nhiên năm đó, không biết trời cao đất rộng. Đến cuối cùng, không phải hắn cũng chịu cúi đầu hay sao?
Thiên Lâm hừ lạnh:
– Cũng được, ta sẽ lãnh giáo Tà Đế ngươi có bao nhiêu phần bản lĩnh của Liễu Nhiên.
Thiên Lâm nói xong, khí tức tập trung Nghệ Phong, rất có ý tứ sẽ chém giết Nghệ Phong.
– Bản thiếu xin chờ!
Nghệ Phong cố nén cơn đau trên người, điên cuồng điều động năng lượng Phệ Châu.
– Muốn chết?
Thiên Lâm nổi giận một tiếng, cánh tay mạnh mẽ vung lên, nam tử vương tọa thấy Thiên Lâm ra tay, sắc mặt đại biến:
– Nghệ Phong, nhanh chóng chạy đi, ngươi không thể đỡ được một chiêu của hắn đâu!
Năng lượng truyền đến từ trong không gian, khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Vừa định thi triển thuấn di né tránh, năng lượng công kích kia cư nhiên đã làm cho thân thể hắn mạnh mẽ bị định tại chỗ.
– Lão gia này, nhiều năm trôi qua. Ngoài việc bắt nạt vãn bối, không có một chút tiến bộ nào! Thiên phủ có Quân Giả như ngươi thật mất hết mặt mũi!