Phần 160: Một ngày sau
Trưởng lão Kim Ưng Tông gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, hận không thể rút gân xẻ thịt lột da Nghệ Phong.
– Nghệ Phong, ngươi đừng đắc ý quá sớm, lão tông chủ đã ở Kim Ưng Tông chờ ngươi, hắn sẽ báo thù giúp ta, sẽ bầm ngươi thành vạn đoạn!
Trong mắt trưởng lão Kim Ưng Tông mang theo tơ máu, căm tức nhìn Nghệ Phong.
– Cũng có khả năng sẽ có ngày đó, bất quá đáng tiếc chính là, ngươi không thể nhìn thấy!
Nghệ Phong tùy ý nói, bàn tay hóa thành quyền, một quyền thẳng tắp đánh về phía trưởng lão Kim Ưng Tông.
Ánh mắt trưởng lão Kim Ưng Tông ngưng lại, nhìn năng lượng đánh thẳng vào ngực hắn, trong mắt mang theo một tia kinh khủng, đấu khí trong cơ thể mãnh liệt bạo phát, cùng lúc đó, thân ảnh không ngừng đảo lui về phía sau, muốn tránh ra một chiêu này của Nghệ Phong.
Toàn bộ không gian dị thường yên tĩnh, trọng quyền của Nghệ Phong bám theo tiếng xé gió, cùng với vẻ mặt kinh khủng của trưởng lão Kim Ưng Tông, hắn điên cuồng chạy trốn để đoàn người vây xem đều cảm thấy khó tưởng tượng nổi, mọi người đều nhìn ra tia kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn họ rất rõ ràng thực lực của trưởng lão Kim Ưng Tông, tại toàn bộ hoàng thành cũng có thể tiến vào hạng ba trở lên, thế nhưng một người như vậy lại không có dũng khí giao thủ cùng Nghệ Phong, Nghệ Phong thực sự mạnh như vậy sao?
Trong lúc mọi người ở đây đang nghi hoặc không thể giải thích được, Nghệ Phong đã cho bọn họ thấy được đáp án, nguyên bản trưởng lão Kim Ưng Tông đang chật vật chạy trốn, bị một truyền của Nghệ Phong đánh thẳng vào ngực, dưới một quyền, trưởng lão Kim Ưng Tông bị chấn phun máu bay ngược ra ngoài, hung hăng nện xuống biển máu, bắn ra một mảnh nước máu.
Nhìn trưởng lão Kim Ưng Tông bị đập trên mặt đất, Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, đối phương có thực lực Tôn cấp thất giai, nếu như liều mạng một lần, còn có thể chống đỡ mấy chiêu trong tay hắn, thế nhưng không có dũng khí để giao thủ, một chiêu là đủ để thương nặng hắn rồi.
Mọi người ngây ngốc nhìn trưởng lão Kim Ưng Tông đang té trên mặt đất, dường như không kịp phản ứng, một Tôn cấp cao giai, quả thực có thể vô pháp vô thiên tồn tại trong đế đô, nhưng lúc này lại không thể tiếp được một chiêu của đối phương, chuyện này quá mức điên cuồng rồi!
Mọi người nhớ tới lần đầu tiên Nghệ Phong đi đến đế quốc Mãnh Hổ, Nghệ Phong bị Kim Ưng Tông truy sát chạy trốn ra ngoài. Mà một thời gian sau, Nghệ Phong lại trở về, đã có thực lực khiêu khích toàn bộ Kim Ưng Tông, tốc độ trưởng thành của hắn cũng quá mức kinh khủng đi?
Hổ Khiếu là cung phụng đại trưởng lão của đế quốc Mãnh Hổ, thực lực Tôn cấp lục giai, nguyên bản thấy có người ra tay với Kim Ưng Tông, hắn còn đang chuẩn bị giúp Kim Ưng Tông một lần, dù sao đi nữa Kim Ưng Tông và hoàng thất tương đối thân cận, thế nhưng khi hắn nhìn thấy một màn này, hắn lập tức nhanh chóng thu hồi cước bộ đang chuẩn bị xông ra.
Nhìn trưởng lão Kim Ưng Tông vẫn chưa tắt thở, Nghệ Phong lại tiếp tục đánh ra vài đạo đấu khí, trưởng lão Kim Ưng Tông chật vật chống đối, thế nhưng hắn làm sao có thể chống nổi, cuối cùng một đạo đấu khí của Nghệ Phong đánh vào trong cơ thể hắn, khóe miệng hắn tuôn ra một dòng máu, triệt để mất đi sức chống cự.
Phanh…
Đối phương đã mất đi sức chống cự, Nghệ Phong cũng không bởi vậy mà buông tha cho hắn, Nghệ Phong lại đánh thêm một đạo năng lượng vào trong cơ thể hắn, dưới sự dẫn dắt của Nghệ Phong, thân thể trưởng lão Kim Ưng Tông nổ tung hóa thành một mảnh mưa máu, hoàn toàn là bản sao của các đệ tử lúc trước.
Cùng lúc đó, hồn thể của trưởng lão Kim Ưng Tông bị Nghệ Phong hút vào trong tay, nhìn hồn thể trong tay đang biểu lộ bộ dáng kinh khủng, Nghệ Phong hừ một tiếng, bộc phát ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt hồn thể của trưởng lão Kim Ưng Tông.
– Xuy xuy…
Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, hồn thể trưởng lão Kim Ưng Tông điên cuồng kêu thảm thiết, loại đau đớn từ trong linh hồn này, trưởng lão Kim Ưng Tông điên cuồng giãy giụa, bất quá hỏa diễm vẫn như trước đốt cháy thành từng đạo khói trắng.
Đám người nhìn một màn này, rùng mình một cái nhìn vào hồn thể đang cháy gần hết trong tay Nghệ Phong, lại nhìn thoáng qua một mảnh máu thịt trên chiến trường, cảm giác một cổ khí lạnh không thể áp chế đang mọc lên từ dưới chân.
Một Tôn cấp, bình thường cao cao tại thượng, coi như là hoàng đế nhìn thấy đều phải lấy lễ mà đối đãi, lúc này lại bị chết bi thảm như vậy, huyết nhục cũng không tồn tại, mà ngay cả linh hồn đều bị đốt thành tro bụi.
– Ma!
Trong lòng mọi người không nhịn được mọc lên một từ này, không khỏi nhớ tới tông môn của Nghệ Phong xưng là thánh tông, mà trong miệng người thế tục, tông phái đó cũng được gọi là Ma Tông.
Khi linh hồn thể trưởng lão Kim Ưng Tông dần dần bị Nghệ Phong đốt cháy, nhận hết mọi dằn vặt cuối cùng tan thành tro bụi, lúc này Nghệ Phong mới cười nhạt một tiếng. Đối với trưởng lão Kim Ưng Tông, hắn đã chuẩn bị dùng phương thức, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, miễn cho một số người vẫn còn cho rằng hắn dễ bị bắt nạt.
Bốn phía hoàn toàn lặng thinh, cả đám đều ngừng thở, mặc dù cự ly cách Nghệ Phong rất xa, thế nhưng lúc thấy ánh mắt Nghệ Phong quét ra bốn phía, cả đám vội vã cúi đầu, không ai dám thở mạnh một tiếng, sau lưng mỗi người dường như đang có mồ hôi lạnh ứa ra.
Đặc biệt mấy Tôn cấp ỷ vào thực lực khoảng cách gần nhất, bọn họ đã cảm giác toàn thân cứng ngắc, bị mồ hôi ướt đẫm, bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như tiếp tục tạo thành động tác khiến Nghệ Phong hiểu lầm, vậy thì tuyệt đối sẽ trở thành trưởng lão Kim Ưng Tông thứ hai.
Đừng nghĩ ở đây là đế đô của đế quốc Mãnh Hổ, thế nhưng hầu như không có người nào có thể ngăn trở Nghệ Phong, trừ phi là vị lão tổ tông kia của đế quốc Mãnh Hổ ra tay.
Thế nhưng vị lão tổ tông kia cũng không có khả năng vì hắn mà xuất sơn đối phó Nghệ Phong.
Thân thể cả đám căng thẳng, không khỏi hối hận vì sao mình lại đứng gần như vậy, ai có thể nghĩ đến Nghệ Phong sẽ cường đại đến tình trạng như vậy, trong mắt đối phương, thực lực của bọn họ thực sự không đáng để cho đối phương liếc mắt.
Thấy bộ dáng của đối phương như vậy, Nghệ Phong cũng hừ lạnh một tiếng, lấy cảm giác của hắn, tự nhiên có thể điều tra được, lúc đó hắn ra tay với trưởng lão Kim Ưng Tông, những người này chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, bất quá nhìn thực lực hắn biểu hiện ra lúc này, mọi người mới ngừng lại.
– Trở về nói cho hoàng đế đế quốc Mãnh Hổ, nói cho hắn, có một số việc không phải hắn có thể nhúng tay, ta có thể giết Kim Ưng Tông, cũng có thể đến hoàng thất!
Nghệ Phong quay lại nói với mấy người.
Hổ Khiếu nghe thấy câu đó, nhanh chóng khom người nói:
– Tại hạ sẽ chuyển lời này cho bệ hạ!
– Các ngươi đi đi!
Nghệ Phong phất tay.
Vài người này như lấy được đại xá, thân ảnh chớp động, vội vàng biến mất trước mắt Nghệ Phong.
Đám người nguyên bản trốn ở cách đó không xa, thấy Nghệ Phong chỉ nói một câu đã dọa đám cường giả của hoàng thất giống như chuột lủi, cả đám không nhịn được líu lưỡi, cổ khí phách này, nếu như bọn họ có thể có được, cho dù mất vài chục năm tuổi thọ cũng không tiếc.
Nghệ Phong quét mắt nhìn võ giả trốn ở bốn phía, đại khái chỉ có thực lực Vương cấp.
– Một ngày sau, bản thiếu sẽ tự mình lên Kim Ưng Tông, mong các vị chuyển giao tin tức này cho Kim Ưng Tông.
Nghệ Phong nói xong, người đã biến mất tại chỗ.
Mọi người nghe thấy câu đó, lại nhìn xuống biển máu trên mặt đất giống như địa ngục, sắc mặt cả đám đều rất khó coi, lập tức đều chớp động thân ảnh, tin tức này cũng đủ để chấn động đại lục rồi.