Phần 149: Mộng Nhiên
Sau khi những thiếu niên tài tuấn trở về tông môn, mang tin tức từ tụ hội về tông môn, trong thời gian ngắn ngủn, thân ảnh Nghệ Phong bước vào tầm mắt của tất cả thế hệ trước.
Tuy rằng trước kia Nghệ Phong khiến một vài lão gia này phải liếc mắt, nhưng không thực sự để ở trong lòng. Nhưng lần này Nghệ Phong lại áp Liễu Nhiên năm đó một bậc, ngay cả đệ tử thứ ba của Đế Thích Thiên bị một chiêu của Nghệ Phong đánh bại. Tiềm lực của hắn đã được bọn họ phóng đại tới vô hạn…
Nhớ tới Tà Tông có thể lại xuất hiện một Liễu Nhiên nữa, một đám tông môn lúc trước có cừu hận với Liễu Nhiên có chút lo sợ, có lẽ Liễu Nhiên sẽ tìm bọn họ gây phiền phức, nhưng không chút e dè Nghệ Phong. Cho hắn thời gian thêm vài năm, bọn họ còn có thể ngăn cản được không?
Nhớ tới thủ đoạn của Liễu Nhiên năm đó, trong lòng một đám cảm thấy hàn ý đối với đại lục, giờ phút này bị Nghệ Phong kích động khiến các lão gia này liên tục tiếp xúc tới phong ba.
Đương nhiên, Nghệ Phong không biết những điều này. Hắn vẫn không nhanh không chậm đi về phía Tĩnh Hinh Thành. Trên đường đi yên tĩnh khác thường, điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy thất vọng.
Nhìn Tĩnh Hinh Thành ở ngay trước mắt, cách đó không xa, Nghệ Phong đoán dù sao cuộc hội tụ đã kết thúc, hẳn là lão đầu tử đã qua đây. Nếu có chuyện gì hắn phải nói rõ. Tuy rằng lão đầu tử không đi Lâm Lang thế gia, nhưng Nghệ Phong không chút nghi ngờ những hành động của hắn ở Lâm Lang thế gia sẽ được truyền không sót một chữ tới tai hắn.
Nghệ Phong trở lại Tĩnh Hinh Thành, thân ảnh gấp gáp chớp động vào Phủ đệ thành chủ. Một vài người chỉ thấy một cái bóng, khiến bọn họ tưởng rằng mình hoa mắt.
Đương nhiên, lần tụ hội này là tụ hội của cao tầng đại lục, đối với dân chúng bình thường mà nói căn bản bọn họ không thể tiếp xúc. Mặc dù lần tụ hội này gây ra tiếng động lớn trong các đại tông môn, nhưng trên thế tục lại không nổi chút phong ba nào.
Đỉnh thành chủ phủ, Liễu Mộng Nhiên đang cầm một quyển sách lẳng lặng xem, toàn bộ thân ảnh dường như dung nhập trong trời đất. Ánh sáng mờ tỏ phía xa, tiếng gió rít tôn lên Liễu Mộng Nhiên giống như tiên nữ.
Đứng ở chỗ chỗ nhìn cảnh tượng tươi đẹp, nhìn từ phía sau lưng bằng phẳng bóng loáng của Liễu Mộng, lộ ra cặp mông vểnh, eo nhỏ cùng đường cong hoàn mỹ hình giọt nước. Nghệ Phong nhìn thân thể mềm mại uyển chuyển này, không nhịn được đi về phía trước, ôm lấy Liễu Mộng Nhiên. Thân thể tỳ lên phía sau lưng Liễu Mộng Nhiên. Nhiệt khí từ trên cơ thể hai người truyền cho nhau. Giờ phút này, tâm trạng Nghệ Phong đột nhiên bình tĩnh kỳ lạ.
Thân thể Liễu Mộng Nhiên có chút căng thẳng, ngay lập tức nhanh chóng mềm xuống, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng ửng đỏ, nắm lấy bàn tay không an phận của Nghệ Phong. Trong giọng điệu mang theo sự vui mừng:
– Thiếu gia, thiếu gia đã về sao?
– Ừ…
Nghệ Phong khẽ ừ một tiếng, đầu đè nặng trên vai Liễu Mộng Nhiên, tham lam hít thở mùi hương nữ nhân của Liễu Mộng Nhiên. Liễu Mộng Nhiên mềm mại dịu dàng, đương nhiên khiến Nghệ Phong sủng ái nhất. Không chỉ là Nghệ Phong, cho dù là đám người Điệp Vận Du, đối với Liễu Mộng Nhiên cũng trìu mến khác thường.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong dựa vào thân thể nàng, hơi thở của Liễu Mộng Nhiên có chút gấp gáp. Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên kiều nhuận như nước, đôi môi mọng tách ra mị hoặc khác thường, không nhịn được cúi người xuống hôn.
– Ừm…
Liễu Mộng Nhiên không từ chối được, hơn nữa sẽ không từ chối Nghệ Phong. Hai tay ôm chặt Nghệ Phong, để mặc Nghệ Phong tham lam hành động.
Động tác của Nghệ Phong có chút bá đạo, khiến Liễu Mộng Nhiên thẹn thùng, toàn bộ thân thể nóng khủng khiếp, hơi thở gấp gáp. Lúc này Nghệ Phong mới buông Liễu Mộng Nhiên ra.
Nhìn bộ dạng Liễu Mộng Nhiên như vậy, trong lòng Nghệ Phong càng thêm nóng, khẽ hít một hơi. Sau khi vận chuyển đấu khí trong cơ thể chậm rãi ổn định dục hỏa trong lòng, lúc này mới nhìn Liễu Mộng Nhiên hỏi:
– Lão đầu tử có ở đây hay không?
Quần áo Liễu Mộng Nhiên vừa bị Nghệ Phong co kéo có chút không chỉnh tề. Thân thể mềm mại ở trong lòng Nghệ Phong, gật đầu:
– Ngày hôm qua Cữu công đã tới. Đang ở chỗ Liễu Lão.
Nghệ Phong gật đầu, kéo tay Liễu Mộng Nhiên qua, nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
– Đi, chúng ta đi gặp lão đầu tử.
Liễu Mộng Nhiên gật đầu, trên mặt vẫn thoáng ửng đỏ, để mặc Nghệ Phong nắm bàn tay trắng mịn của nàng, cùng nhau đi tới chỗ Liễu Lão.
Liễu Lão thấy Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên sóng vai tiến vào, hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy có chút cung kính kêu lên:
– Thiếu gia, tiểu thư.
Vừa rồi, Liễu Lão đã hỏi Liễu Nhiên về kết quả tụ hội. Tuy rằng Liễu Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói kết quả cho Liễu Lão kết, hắn vẫn cảm thấy vô cùng chấn động. Lúc trước, ngay cả mấy chiêu của hắn Nghệ Phong còn không tiếp được, hiện tại đã vượt hắn quá xa.
Chỉ cần điểm ấy còn chưa đủ để khiến hắn mất bình tĩnh. Điếu khiến hắn không thể bình tĩnh chính là, chiến tích của Nghệ Phong còn vượt qua cả Liễu Nhiên năm đó. Trong mắt Liễu Lão, Liễu Nhiên chính là nhân vật giống như thần. Không ngờ có người vượt qua hắn. Điều này, bảo Liễu Lão tưởng tượng được.
Tất nhiên Nghệ Phong không biết Liễu Lão nghĩ gì. Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên cung kính chào Liễu Lão xong, sau đó nhìn về phía lão đầu tử.
Liễu Nhiên thoáng nhìn về phía bàn tay Nghệ Phong đang nắm tay Liễu Mộng Nhiên. Hắn chỉ vị trí bên cạnh, hết sức sủng ái nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
– Mộng Nhiên, ngồi đi.
Giọng điệu sủng ái này, khiến Nghệ Phong không khỏi đố kị. Cho tới bây giờ hắn chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Nghệ Phong kéo Liễu Mộng Nhiên qua, sau đó ngồi đối diện với xuống lão đầu tử.
Liễu Nhiên không để ý tới Nghệ Phong, thoáng quan sát Liễu Mộng Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành. Hắn thật sự không ngờ được Liễu Mộng Nhiên, mặc dù không tốn mấy thời gian tu luyện nhưng đã đạt được tiêu chuẩn Tôn cấp. Điều này, người thường thật sự không thể tưởng tượng được.
Liễu Nhiên vốn chuẩn bị cho Liễu Mộng Nhiên một đống đan dược tẩy tủy lẫn công pháp cao giai. Lúc này lại một chút đều không cần. So với trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, mấy thứ này đều là tầm thường. Thiên Nhân Hợp Nhất chính là đan dược tốt nhất, công pháp tốt nhất.
Trong Thiên Nhân Hợp Nhất, đối với trình độ của Liễu Mộng Nhiên mà nói, căn bản không có bình cảnh. Chỉ cần Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều lần, thời gian lâu, thực lực liền giống như hỏa tiễn bay thẳng lên.
Loại trạng thái này cầu còn không được. Đừng thấy Nghệ Phong dung hợp một viên Phệ Châu thăng cấp liền hai giai. Nhưng trước mặt Thiên Nhân Hợp Nhất căn bản không thể tự hào. Chỉ cần Liễu Mộng Nhiên có thể duy trì thiên nhân hợp, cho dù tăng thêm hẳn một cảnh giới cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hơn nữa, loại tấn cấp này lại không nguy hiểm.
So với Liễu Mộng Nhiên, mặc kệ là Nghệ Phong, hay mấy đệ tử của Đế Thích Thiên vẫn kém cỏi hơn rất nhiều.
Chỉ có điều Liễu Nhiên cảm thấy hết sức đáng tiếc chính là, Liễu Mộng Nhiên là ngoại sinh nữ (cháu ngoại), lại bị Nghệ Phong gây họa, Liễu Nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Tiểu tử này rất biết cách gạt người. Ngay từ đầu không nên để Mộng Nhiên và hắn tiếp xúc với nhau.
– Mộng Nhiên, trước hết ngươi tạm dừng tu luyện công pháp lại. Về sau không cần tu luyện nữa.
Liễu Nhiên nhìn Liễu Mộng Nhiên nói. Trước kia tuy rằng Liễu Mộng Nhiên ngươi không thích tu luyện, nhưng vẫn nên học một chút.
– Dạ.
Liễu Mộng Nhiên ngoan ngoãn đáp. Đối với mấy thứ này, có hay không cũng vậy. Nàng vốn không thích tu luyện.