Phần 139: Áp chế
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Nghệ Phong. Nghệ Phong không dám cam đoan. Quái lão nhân từng nói qua, mỗi lần dung hợp một viên Phệ Châu, mức độ nguy hiểm tăng lên mười ngàn lần. Tuy rằng tình trạng Nghệ Phong khác với người khác, nhưng chính vì khác với người khác, nên không có kinh nghiệm của người đi trước để tham khảo, Nghệ Phong lại càng nguy hiểm, chỉ có thể cá cược.
Phệ Châu dưới sự khống chế của Nghệ Phong, rất nhanh tiến vào bên trong khí hải của Nghệ Phong.
Thủy và hỏa vốn chính là không hợp. Phệ Châu thuộc tính hỏa vừa vào khí hải của Nghệ Phong, năng lượng Phệ Châu thuộc tính hỏa liền ầm ầm vọt ra, giao phong với năng lượng Phệ Châu âm dương. Điều này là do bản thân nó, Nghệ Phong căn bản không khống chế được.
Năng lượng Phệ Châu khủng khiếp tới mức nào. Đây là lần đầu tiên hai viên Phệ Châu này giao phong đầu tiên. Nghệ Phong phát hiện thân thể dường như sắp nổ tung. Lỗ mũi, khoang miệng, trong ánh mắt đều trào máu. Toàn thân có vẻ dữ tợn vô cùng.
Băng Ngưng thấy cảnh tượng như vậy, tim nàng đập mạnh. Tuy rằng nàng không phải Nhiếp Hồn Sư, nhưng đã nghe nói qua sự khủng khiếp khi dung hợp Phệ Châu. Dung hợp một viên Phệ Châu chính là cửu tử nhất sinh. Hiện tại trong cơ thể Nghệ Phong có ba viên? Vậy…
Băng Ngưng không thể tưởng tượng được, liếc mắt nhìn mọi người một cái. Đặc biệt thoáng nhìn về phía Hà Như là Nhiếp Hồn Sư ở nơi đây. Nàng thấy vẻ mặt Hà Như lo lắng và tái nhợt. Băng Ngưng càng nắm chặt bàn tay. Trong lòng bàn tay bốc lên mồ hôi lạnh.
Trong phút chốc khi Đế Vân nhìn thất khiếu Nghệ Phong chảy máu, hắn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt, trời làm bậy có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống. Có được hai viên Phệ Châu này còn không thấy đủ, lại mơ mộng hão huyền dung hợp viên thứ ba.
Đế Vân bỗng nhiên trở nên hết sức thoải mái lên. Lấy tình hình Tà Tông nhiều thế hệ qua, chỉ cần Nghệ Phong bị phế bỏ, Một thế hệ Tà Đế bị đứt gãy. Không có Tà Đế đời này, ai có thể chống đỡ được phong mang của ba sư huynh đệ bọn họ?
Cho dù Liễu Nhiên, sau khi thừa nhận đả kích này. Sợ là sư tôn hắn có thể áp đối phương một bậc.
Nghĩ vậy, Đế Vân hết sức đắc ý, làm kẻ thù truyền kiếp với Tà Đế nhiều thế hệ, không có gì vui vằng Tà Đế đương đại bị phế bỏ.
Nghệ Phong trào máu càng lúc càng nhiều. Băng Ngưng nhìn thấy, sắc mặt dần dần trắng bệch, cắt không còn chút máu.
Lâm Thiên Uy thấy cảnh tượng như vậy, hắn thở dài một hơi. Tuy rằng muốn giúp Nghệ Phong, nhưng với thực lực của hắn, căn bản không giúp được gì.
Đoạn Thiên nhìn Hà Như đứng bên cạnh, thở khẽ một hơi nói:
– Tình hình Nghệ Phong hiện tại thế nào? Hắn thật sự bị Phệ Châu phế sao?
– Trong cơ thể Nghệ Phong vốn có hai viên Phệ Châu. Hai viên Phệ Châu này chẳng khác nào hai bá chủ. Lúc này một bá chủ lại gia nhập, lại thủy hỏa bất dung. Tất nhiên ba viên Phệ Châu này tranh đấu hết sức lợi hại. Các ngươi đều hiểu được khủng khiếp của Phệ Châu. Bên trong khí hải, ba viên Phệ Châu này hoàn toàn bạo động. Cho dù khí hải của Quân cấp cũng không chịu nổi, huống chi Nghệ Phong. Thời kỳ viễn cổ, mặc dù có người đồng thời có được mấy viên Phệ Châu, nhưng không có người nào không có vận khí nghịch thiên.
Hà Như thở khẽ một hơi, bỗng nhiên có chút tiếc hận.
Đoạn Vũ và đám người Tiêu Thiên thở dài một hơi:
– Đáng tiếc! Một kỳ tài ngút trời như vậy, chưa đến hai mươi lăm tuổi đã mạnh tới mức này, nhưng lại bị người Tiên Phủ ép tới tận cùng. Tuy nhiên, Tiên Phủ có phần quá đáng. Biết rõ tụ hội này không mời người ngoài khu vực phía Đông đại lục, lại còn tới quấy rối.
– Không thể tưởng tượng được, đệ tử của Đế Thích Thiên lại mạnh như vậy. Hắn không lớn tuổi hơn so với chúng ta là mấy đã đạt được trình độ Á Quân. Không biết đệ tử đầu tiên của Đế Thích Thiên sẽ khủng khiếp đến mức nào. So với hắn, hẳn là sớm bước vào Quân cấp.
Tây Môn Nam Thiên thở dài một hơi.
– Nếu đối phương thật sự đạt được Quân cấp, người phía Đông đại lục có thể sánh ngang với hắn chỉ có Nghệ Phong. Chẳng qua Nghệ Phong…
Nhìn Nghệ Phong đã bị máu nhuộm hồng, Đoạn Vũ không khỏi lắc đầu.
Tất nhiên Nghệ Phong không biết bọn họ đang nghị luận cái gì. Lúc này, Nghệ Phong sớm đã mừng rỡ như điên. Phệ Châu bên trong khí hải đúng như hắn nghĩ. Dưới áp chế hợp lực của Phệ Châu âm dương, Phệ Châu thuộc tính hỏa bạo động càng lúc càng yếu.
Tất cả điều này, Nghệ Phong còn chưa có biện pháp khống chế, đều là Phệ Châu tự động tranh đấu. Đối với người bình thường mà nói, cho dù có thể dung hợp, Phệ Châu sẽ chiếm một phương bên trong khí hải mỗi người, tuyệt đối không có khả năng giống Nghệ Phong, dung hợp hai viên Phệ Châu thành một viên. Dù sao, không phải mỗi người đều hiểu được Thái Cực và công pháp Dung Hợp.
Hai Phệ Châu hợp thành một, uy lực đã vượt xa một viên Phệ Châu. Mặc dù thuộc tính hỏa không ngừng bạo động, nhưng dưới Phệ Châu âm dương toàn lực áp chế, vẫn ngăn chặn được Phệ Châu thuộc tính hỏa.
Chẳng qua, trong lúc áp chế thuộc tính hỏa, Nghệ Phong không chịu đựng hai lực lượng giao kích, khiến thất khiếu chảy máu. Tuy nhiên toàn bộ điều này có thể kiên trì được.
Tâm thần Nghệ Phong dung nhập bên trong khí hải. Trong thời gian ngắn ngủi này, hai viên năng lượng châu trong cơ thể bị Phệ Châu bạo động nuốt gần hết. May mắn là trong cơ thể Nghệ Phong có hai viên năng lượng trụ, bằng không cho dù có Phệ Châu âm dương, tuyệt đối không thể ngăn chặn nó. Dù sao, khi đấu khí trong cơ thể đều bị cắn nuốt, Nghệ Phong gần như đã bị phế bỏ. Khi đó cho dù lại áp chế cũng không có tác dụng.
Phệ Châu thuộc tính hỏa dưới áp chế của Phệ Châu âm dương, mặc dù đang chấn động với tần suất khủng khiếp, nhưng lại không thoát khỏi áp chế của Phệ Châu âm dương.
Dưới áp chế của Phệ Châu âm dương, trong lòng Nghệ Phong không khỏi mừng rỡ, bắt đầu vận chuyển đấu khí trong cơ thể luyện hóa viên Phệ Châu thuộc tính hỏa này. Tuy rằng Nghệ Phong muốn vận dụng năng lượng Phệ Châu, nhưng hiện tại Phệ Châu âm dương căn bản không chịu sự khống chế của hắn.
Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong điên cuồng luyện hóa năng lượng Phệ Châu thuộc tính hỏa. Có Phệ Châu âm dương áp chế, chế luyện đơn giản hơn bất kỳ một viên Phệ Châu nào trước kia. Bất quá chỉ cần có thời gian mà thôi.
Nghệ Phong đứng ở tại chỗ, đã không còn trào máu nữa. Điều này khiến mọi người nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau. Tuy nhiên bọn họ có thể cảm giác được, khí tức của Nghệ Phong đang không ngừng suy nhược.
Tuy rằng mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn Nghệ Phong đầy vẻ tiếc hận.
Chỉ có ánh mắt Hà Như sáng lên. Nàng bỗng nhiên nhớ tới sự khác thường giữa Nghệ Phong và người khác. Dường như Nghệ Phong đã hợp hai viên Phệ Châu này thành một. Nhớ tới lúc nàng và Nghệ Phong giao thủ, tuy rằng đẳng cấp của nàng cao Nghệ Phong nhiều lắm, nhưng Nghệ Phong dựa vào Phệ Châu âm dương này lại không thua nàng, con mắt Hà Như càng phát sáng lợi hại.
– Hà Như, làm sao vậy?
Tiêu Thiên thấy bộ dạng Hà Như như vậy, hắn nghi hoặc hỏi.
– Hình như chúng ta đã xem thường Nghệ Phong. Nghệ Phong khác với mấy tiền bối trước kia từng sở hữu Phệ Châu.
Hà Như nhìn Tiêu Thiên nói.
Một câu này, khiến ánh mắt Tiêu Thiên cũng sáng lên, nhìn Hà Như nói:
– Nàng biết điều gì sao?
– Sợ là Nghệ Phong thật sự có thể dung hợp ba viên Phệ Châu này.
Hà Như thở khẽ một hơi, ánh mắt nóng rực nhìn Nghệ Phong.
Vẻ mặt Tiêu Thiên vốn có chút ảm đạm, lúc này chợt sáng lạng:
– Ta đã biết, thiên tài như vậy, không có khả năng cứ như vậy mà ngã xuống. Nếu hắn chết, thế giới này sẽ tịch mịch hơn nhiều.