Phần 136: Ta tiếp được
Đế Vân và ánh mắt Nghệ Phong giao phong cùng một chỗ, ánh mắt hai người giao nhau trên hư không, tưởng như có thể va chạm tóe lửa.
Đế Vân mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, sau khi giao phong với Nghệ Phong thật lâu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía đám người Lâm Long nói:
– Tuy nhiên hình như ta tới có hơi chậm. Khụ, đều bị thương ngã trên mặt đất.
– Hừ! Nếu không phải ngươi tới chậm một chút. Người ngã trên mặt đất chính là ngươi.
Nghệ Phong xem thường nói. Tất nhiên không tin hắn tới chậm. Đế Vân chờ chính là cơ hội này. Năm đó sư tôn Đế Vân bị lão đầu tử làm rơi mặt mũi, giờ phút này muốn đòi lại từ trên người Nghệ Phong.
– Ha ha! Ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh này sao?
Đế Vân cười lạnh nhìn Nghệ Phong, trong lòng lại không tự chủ được nhớ tới một chiêu vừa rồi. Không thể không thừa nhận hắn rất bị chấn động. Chẳng qua, chiêu thức như vậy Nghệ Phong thi triển được một lần đã là cực hạn, chẳng lẽ còn có thể thi triển tiếp được sao?
Trước đừng nói tới thương thế của hắn, cho dù sự suy yếu của Nghệ Phong lúc này, có thể khiến hắn dễ dàng thu thập Nghệ Phong.
– Có hay không? Trong lòng ngươi hiểu rõ.
Nghệ Phong nhún nhún vai. Nghệ Phong không tin, người này có thể mạnh hơn hắn.
– Nghệ Phong!
Lâm Thiên Uy thấy giờ phút này Nghệ Phong còn đối chọi gay gắt với đối phương, không khỏi nhíu mày. Với tình trạng Nghệ Phong giờ phút này, muốn thi triển Vũ kỹ Thiên giai là chuyện không có khả năng. Cho dù thi triển Vũ kỹ Thiên giai, cũng nhất định làm gì được Đế Vân.
Một người đã trọng thương, đối mặt với một cường giả như thế, quả thực không chút huyền niệm.
Nghệ Phong không để ý đến nhắc nhở của Lâm Thiên Uy. Hắn biết rõ cho dù giờ phút này hắn không muốn giằng co cùng đối phương, đối phương cũng không cho hắn cơ hội này.
– Ha ha! Nếu như vậy, chúng ta chiến đấu một trận xem thế nào?
Đế Vân nhìn Nghệ Phong, khóe miệng đầy ý cười lạnh. Hắn có lòng tin, chỉ cần đối phương nhận lời, sau đó có thể tùy ý ngược đãi Nghệ Phong. Dù sao với tình trạng của Nghệ Phong giờ phút này, hắn còn cần phải e dè sao?
Xì…
Đế Vân nói những lời này, khiến những võ giả này xôn xao một mảnh. Nghệ Phong vừa đánh nhau với hơn mười người, sức đã suy yếu tận cùng. Hiện tại đối phương lại không biết xấu hổ đưa ra lời tỷ thí.
– Ta nghĩ lòng can đảm của Tà Đế sẽ không chỉ như vậy đâu? Hay ngươi cho rằng, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta? Ha ha, nếu ngươi nhận thua, ta sẽ không ép ngươi.
Đế Vân thản nhiên cười nói.
– Ha ha! Ta tiếp được!
Một câu nói thản nhiên, khiến mọi người cực kỳ sợ hãi, kinh ngạc kêu lên:
– Nghệ Phong!
Trong đó có Lâm Long, có Hà Như, có đám người Đoạn Vũ.
Một đám bọn họ nhìn Nghệ Phong lắc đầu, ra hiệu Nghệ Phong không nên tiếp. Thực lực của Nghệ Phong giờ phút này, cho dù một Tôn cấp cửu giai bình thường đều hết sức phiền toái. Hắn như vậy có thể còn đối phó Đế Vân.
Bọn họ không điều tra được thực lực của Đế Vân, nhưng vì vậy lại càng thấy khủng khiếp.
Đế Vân nghe Nghệ Phong nói cũng ngẩn người ra. Hắn thật sự không ngờ được Nghệ Phong đồng ý sảng khoái như vậy. Hắn thậm chí cảm thấy Nghệ Phong không thể đồng ý. Sau đó hắn sẽ chế giễu Nghệ Phong một phen. Hung hăng giẫm vài cái lên tên tuổi Tà Đế.
Nhưng Nghệ Phong lại đồng ý, thật ra khiến hắn lập tức sững sờ tại chỗ.
– Năm đó sư tôn của ta có thể áp sư tôn ngươi một bậc. Tất nhiên ta cũng có thể áp ngươi một bậc.
Nghệ Phong nhìn Đế Vân, khóe miệng cười lạnh nói.
– Ha ha!
Đế Vân cười ha ha.
– Tà Đế thật kiêu ngạo. Cũng được, nếu ngươi cuồng vọng như thế, hôm nay ta sẽ thu thập ngươi.
Đế Vân không tin Nghệ Phong còn có thể nhảy ra cơn sóng to nào. Cho dù lúc này Nghệ Phong thi triển ra một chiêu vừa rồi, hắn cũng không sợ. Đánh không lại hắn còn không tránh khỏi sao? Sau khi tránh thoát, không phải Nghệ Phong là tùy ý để hắn nhào nặn sao?
Một thất giai, sao có thể là đối thủ của người đã lĩnh hội lực lượng không gian như hắn.
Để tạo thành áp lực trong lòng Nghệ Phong, ngón tay Đế Vân động vài cái trong hư không. Từng gợn sóng không gian xuất hiện, những gợn sóng không gian vô cùng lớn, so với gợn sóng của Đoạn Vũ và Tiêu Thiên phải lớn hơn mấy trăm lần.
– Á Quân Cấp!
Đoạn Vũ kinh hãi kêu lên thành tiếng, trừng mắt nhìn Đế Vân, sợ hãi trước thực lực của đối phương.
Mà Nghệ Phong thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương đạt được Quân cấp, vậy một chút cơ hội chiến thắng hắn cũng không có. Giờ phút này chỉ là Á Quân Cấp, thật ra nguy hiểm đã giảm đi không ít.
Tuy rằng đều mang một chữ Quân. Nhưng lại chênh lệch như trời với đất.
Tuy nhiên, điều này khiến trong lòng Nghệ Phong đủ chấn động. Tiên Phủ thực sự khủng khiếp. Là đệ tử thứ ba của Đế Vân đã đạt được Á Quân. Vậy hai đệ tử khác của hắn có phải đều đạt được Quân cấp hay không?
Cho dù hai đệ tử này lớn hơn vài tuổi so với Đế Vân, cũng đủ để chứng minh đệ tử Đế Thích Thiên rất khủng khiếp.
“Rốt cuộc Đế Thích Thiên là thần thánh phương nào. Xem ra vẫn phải hỏi lão đầu tử rồi.”
Trong lòng Nghệ Phong yên lặng nói.
Đám người Lâm Thiên Uy cau mày. Thời kỳ Nghệ Phong toàn thịnh đối phó một Á Quân Cấp đã rất khó. Hiện tại con bài chưa lật đã ra hết, muốn đối phó với đối phương căn bản không có khả năng. Dù sao cho dù Nghệ Phong có thể lại thi triển ra một chiêu kia, hắn sẽ nhanh chóng né tránh được.
Huống chi quan trọng nhất, tình hình Nghệ Phong lúc này, còn có thể thi triển được sao?
Đế Vân nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên nói:
– Ta không chiếm tiện nghi của ngươi. Lúc này ngươi bị thương không nhẹ. Mặc dù nói các ngươi định ra quy củ là kiên trì đến cuối cùng mới thắng lợi. Tuy nhiên ta đại nhân đại lượng, cho ngươi thời gian một canh giờ để điều tức.
Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong nhìn đối phương đầy đùa cợt vẻ:
– Ngươi thực ra rất “rộng rãi” nha!
Trảm Tiên của Nghệ Phong có tác dụng trong thời gian nhất định. Nhiều nhất chỉ kiên trì ba canh giờ. Tuy rằng đối phương thoạt nhìn là đối xử tốt với hắn, nhưng trên thực tế là cắt giảm lực lượng của hắn. Sau khi hiệu quả của Trảm Tiên qua đi sẽ là di chứng để lại. Đến lúc đó sợ là lực lượng tam giai Nghệ Phong cũng không nhất định có được.
Tuy nhiên, từ điều này cũng biết được, hiểu biết của Đế Vân đối với Tà Tông cực sâu, bằng không sẽ không đúng lúc ra thời gian đúng vào thời điểm Trảm Tiên của hắn suy yếu.
– Tuy nhiên, ngay cả như vậy, ta vẫn cảm ơn ngươi!
Nghệ Phong nhìn Đế Vân nhoẻn miệng cười. Loại tươi cười này khiến hắn có chút bất an. Nhưng lập tức liền quay đầu đi. Nghệ Phong thi triển Trảm Tiên còn có vài phần lực uy hiếp, nhưng thực lực Nghệ Phong đã giảm mạnh. Đối với hắn dù một chút nguy hiểm cũng không có. Còn không phải là để mặc hắn vuốt ve.
Nghĩ vậy, Đế Vân liền đứng thẳng tắp, phe phẩy quạt giấy trong tay.
– Nghệ Phong! Ngươi nắm chắc mấy phần?
Lâm Thiên Uy nhìn Nghệ Phong, lông mày đã nhăn lại.
– Một phần cũng không có!
Nghệ Phong nhún nhún vai. Quả thật như thế, một Á Quân Cấp, cho dù Nghệ Phong thi triển Phệ Linh Nộ Bạo cũng không làm gì được đối phương. Mà hắn căn bản không có sức để dùng Tịch Diệt Luân Hồi.
Về phần chiêu thức khác, đối với Đế Vân càng không có tính uy hiếp. Cái có thể có chút uy hiếp, chính là lôi điện lực. Nhưng đánh lôi điện, so với Phệ Linh Nộ Bạo còn kém một bậc, vậy có tác dụng gì.
Đồng thời, sau một thời gian, di chứng của Trảm Tiên xuất hiện, càng không có cách nào khác.