Phần 123: Ra Phệ Cốt Tà Quyết
Đại chiêu hoa mỹ giao phong cùng một chỗ, lực đánh vào cường đại bạo phát, gần như đánh nát một điện trụ gần đó. Điện trụ này khiến con người giống như một con kiến, bị một đòn đập mạnh từ phía xa hóa thành đứt đoạn. Trong đó mang theo lực lượng khủng khiếp, khiến một vài võ giả liều mạng thi triển thân pháp rút lui, tránh né khỏi điện trụ kế tiếp.
Mà những đoạn điện trụ bị gãy đập trên mặt đất. Trong nháy mắt đám người Nghệ Phong phát hiện, đập ra một đống những hố rất to. Nền đá hóa thành bột phấn. Có thể thấy được lực lượng ẩn chứ trong đó mạnh tới mức nào.
Khu vực Nghệ Phong và mọi người tranh đấu, tầm mắt sớm đã che khuất. Một khoảng hư không giống như địa ngục, khe rạn lan tràn trong toàn bộ hư không. Hư không vặn vẹo, cơn lốc kình khí tàn phá bừa bãi. Tất cả những gì trong đó, giống như đều trở nên rối loạn.
Hào quang phát sáng khắp bầu trời, không ngừng giao phong cùng một chỗ, phát ra một lực lượng.
Mọi người thấy cảnh tượng này, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn ra giữa sân. Trường hợp kinh khủng như thế, khiến bọn họ khó có thể tin tưởng vào hai mắt mình. Đây là một đám lực lực lượng. Mà Nghệ Phong dựa vào lực của bản thân, kháng cự được với lực lượng cứng rắn khủng khiếp như vậy.
Lâm Thiên Uy nhìn điện trụ bị đánh bật gốc, khóe miệng thoáng co quắp. Nhìn từng vết rạn tối đen lan tràn trong hư không, hắn hít sâu một hơi, cố ổn định cảm xúc trong lòng một chút.
– Xem ra, lúc này lại phải bổ sung điện trụ.
Lâm quản gia cũng cười khổ một tiếng. Điện trụ rất lớn này, cho dù Lâm Lang thế gia muốn thay thế cũng có chút phiền phức. Năm đó Liễu Nhiên đã đánh gãy một lần năm điện trụ, chiếm một phần tư tổng số điện trụ. Lần này, đồ đệ của hắn lại bắt đầu học hắn.
– Sư tôn thế nào thì dạy dỗ đồ đệ thế ấy.
Lâm quản gia thở khẽ một hơi, nhìn xu thế phát triển tranh đấu này, sợ là một điện trụ còn không đủ.
Nghĩ vậy, Lâm quản gia có chút lo lắng. Điện trụ bị gãy hai ba cái không sao. Nếu gãy nhiều quá, sợ là đại điện cũng bị hủy.
Lâm Thiên Uy hít sâu một hơi. Hồn lực từ trong cơ thể xuyên qua ra ngoài, tiến vào trong không gian đang bị che khuất tầm mắt. Ngay lập tức sắc mặt đại biến.
Lâm quản gia thấy tình trạng Lâm Thiên Uy như vậy, liền nghi hoặc tra xét thử một phen, ngay lập tức lại tỏ vẻ không dám tin.
Bọn họ điều tra được, bên trong không gian, Nghệ Phong thật sự dựa vào lực của bản thân, tiếp được đại chiêu của mấy người đó.
– Thảo nào Liễu Nhiên phái hắn đi. Cách những người này vận dụng đại chiêu thực sự còn chưa làm gì được Nghệ Phong.
Khi Lâm Thiên Uy đang cảm thán, ba đạo nhân ảnh từ bên trong không gian đó, bay ra như tên bắn, mà trong đó có một đạo nhân ảnh là Nghệ Phong.
Mọi người nhìn và Tiêu Thiên, Đông Phương Huyết đồng thời bay ra như tên bắn cùng Nghệ Phong. Một đám ồ lên một mảnh, trừng mắt nhìn chăm chú vào Nghệ Phong. Trong mắt đầy vẻ không dám tin. Dưới công kích của nhiều người như vậy, Nghệ Phong lại không hề có một vết thương nào.
Nhưng, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, tiếng Tiêu Thiên gầm lên giận dữ:
– Bí pháp – Kim Toản Thiên Khung!
Trong tiếng gầm đầy giận dữ của Tiêu Thiên, cánh tay Tiêu Thiên phát ra ánh sáng kim loại lóng lánh, giống như kim loại. Dưới kim quang, cánh tay Tiêu Thiên giống như mũi khoan, không ngừng chuyển động, mỗi lần chuyển động, năng lượng hội tụ cực kỳ khủng khiếp. Đầu mũi khoan mang phong mang lớn nhất. Hư không bị mũi khoan này xẹt qua tạo thành từng vết rạn tối đen, cực kỳ sắc bén. Dường như không người nào có thể ngăn cản được phong mang này.
Kim toản này, dường như thực sự có thể phá nát trời cao.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, một đám đều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên đầy vẻ hoảng sợ. Chiêu thức với phong mang như thế, nếu dùng để đánh bọn họ, sợ là nửa cái mạng cũng không còn.
– Không hổ danh là một trong bốn người mạnh nhất.
Trong lòng mọi người đều cảm thán, ánh mắt chuyển dời đến trên người Nghệ Phong. Bọn họ không cho rằng Nghệ Phong có thể tiếp được một chiêu này. Dù sao, vừa nãy, Nghệ Phong đã liên tục thi triển mấy đại chiêu, thi triển con bài chưa lật với tốc độ nhanh như vậy, khiến bọn họ không tưởng tượng được.
Mà lúc này Tiêu Thiên công kích, đủ khiến Nghệ Phong bị thua. Nhưng, mặc dù như thế, không một người nào xem thường Nghệ Phong. Có thể một mình ép bảy người vận dụng chiêu thức như thế, đã xứng đáng ngồi vào vị trí đứng đầu.
Nhưng điều khiến mọi người không dám tin chính là, Nghệ Phong chỉ có một con đường tránh né có thể đi, lại không tránh không né, ngược lại còn phi thân về phía trước.
– Hắn điên sao?
Mọi người hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn chăm chú vào Nghệ Phong.
– Phệ Cốt Tà Quyết!
Trong khi mọi người thừ người ra, một tử khí âm hàn đến cực điểm, tản mát ra năng lượng vô cùng từ trong cơ thể Nghệ Phong bạo phát ra, hóa thành bàn tay rất lớn, dường như muốn ăn mòn toàn bộ hư không, đồng thời hoàn toàn hóa thành một tử địa.
– Tật…
Nghệ Phong vừa hô thật to, Phệ Cốt Tà Quyết hoàn toàn được tạo thành từ tử khí, đánh về phía Tiêu Thiên.
Bên ngoài, đám người Lâm Thiên Uy thấy năng lượng này, kinh hãi kêu lớn thành tiếng:
– Tử khí nghìn năm? Không thích hợp. Cho dù tử khí nghìn năm cũng không có hiệu quả kinh khủng như thế. Đây là nghìn năm sao?
– Chết tiệt… Sao tiểu tử này có thể lợi dụng năng lượng này. Loại năng lượng này, ngay cả ta cũng không dám dễ dàng đụng vào. Không ngờ hắn có thể nạp làm của mình?
Lâm Thiên Uy không nhịn được buông ta những lời thô tục.
– Rốt cuộc hắn có bao nhiêu con bài chưa lật. Ngay cả tử khí nghìn năm còn dám chọc vào.
Lâm quản gia sững sờ nhìn tử khí nghìn năm trên hư không, không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tiêu Thiên nhìn năng lượng âm hàn đang lao về phía hắn, trong lòng kinh ngạc, không dám tiếp tục có chút giữ lại. Đấu khí trong cơ thể tuôn trào, tập trung trên cánh tay hắn, tạo thành bí pháp đón công kích của Nghệ Phong.
Mà Nghệ Phong gạt bỏ được một chưởng này, liền cảm giác được một kình khí khổng lồ bay như tên bắn từ phía xa đến, đâm thẳng vị trí quan trọng của hắn. Thân ảnh Nghệ Phong vội vàng chợt lóe lên, Long Kiếm vung mạnh, vận khởi lực lượng trong cơ thể đón lấy.
Ầm…
Hai kiếm giao phong cùng một chỗ, kiếm lập tức truyền tới lực lượng bá đạo đến cực điểm. Nghệ Phong liền dùng lực đạo giẫm lên không gian, không ngừng giảm tốc độ rơi. Nhưng, mặc dù như thế, lực đạo khổng lồ kia đã vọt vào trong cơ thể Nghệ Phong. Dưới sự cắn nuốt của Phệ Châu, lúc này mới được loại trừ, nhưng khóe miệng đã tràn ra một chút máu.
Đông Phương Huyết thấy Nghệ Phong đỡ được một chiêu này của hắn, vững vàng đứng ở đối diện hắn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Một chiêu này của hắn đẫ bại không biết bao nhiêu cường giả. Thật ra thật sự không ngờ được lại không gây cho Nghệ Phong tổn thương gì. Lần này, tuy rằng đánh lén gây chút thương tích cho Nghệ Phong, nhưng đã thất bại.
Nghệ Phong lau máu trên khóe miệng, nhìn Đông Phương Huyết nói:
– Ngươi không đi làm thích khách, thật sự rất đáng tiếc.
Đông Phương Huyết khẽ cười, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt quay sang nhìn Tiêu Thiên. Lúc này, Tiêu Thiên vừa thoát khỏi đạo tử khí kia đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi. Dưới tình huống thi triển bí pháp, lại thiếu chút nữa ăn thiệt nhỏ, bảo hắn sao không hoảng sợ?
Vừa suy nghĩ đến sự ăn mòn và quỷ dị của năng lượng kia, ánh mắt hắn nhìn Nghệ Phong đã khác hẳn.