Phần 105: Luyện hóa hạt châu
Mười vạn hạt châu bay loạn tràn ngập toàn bộ không gian, nguyên bản mọi người đang bình tĩnh đều âm thầm kinh hãi trong lòng. Thân ảnh cả đám không ngừng chớp động tránh né những hạt châu bắn vào người.
Cả phiến không gian tràn ngập hạt châu, đứng ở bất kỳ nơi đâu cũng đều có thể gặp phải nguy hiểm. Nghệ Phong và đám võ giả phát hiện những hạt châu này bay loạn khắp nơi đều có lực công kích không dưới Vương cấp.
Có hai võ giả không kịp phản ứng, nhất thời bọn họ bị hai khỏa hạt châu đánh trúng, sắc mặt tái nhợt, thân ảnh không ngừng lùi về phía sau, sau đó liên tục có những hạt châu khác đánh vào. Mỗi một lần hạt châu đánh trúng đều có một bộ phận độc dược thâm nhập vào trong cơ thể bọn họ. Chỉ trong thời gian ngắn, đấu khí của cả hai còn không tới một thành.
Tình hình như vậy khiến hắn hoảng hốt, đồng thời làm theo lời Lâm quản gia, thân ảnh mau chóng lùi lại thoát khỏi phiến không gian về bên cạnh Lâm quản gia. Một người Tôn cấp cư nhiên một phút đồng hồ cũng không kiên trì được, đành phải ra khỏi sân, điều này khiến rất nhiều võ giả cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, trong mắt đều toát lên vẻ thận trọng.
Nghệ Phong nhìn đám hạt châu bắn loạn, thân thể không ngừng lay động, hắn nhìn Băng Ngưng ở bên cạnh, thở nhẹ một hơi nói:
– Cẩn thận một chút, những hạt châu này đều được gia trì qua, lực lượng của nó rất lớn, nếu bị đánh trúng vào người thì còn đau hơn so với công kích của Vương cấp. Tốt nhất là thi triển áo giáp đấu khí.
Băng Ngưng gật đầu, đấu khí băng thuộc tính bạo phát ra, một kiện áo giáp đấu khí xuất hiện trên người nàng. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, mà Băng Ngưng hình thành áo giáp đấu khí vào càng toát lên tư thế oai hùng hiên ngang, đường cong mềm mại chấn động lòng người.
Nghệ Phong gian nan dời ánh mắt ra khỏi người Băng Ngưng, hắn thở nhẹ một tiếng nhìn những võ giả xung quanh đang cố gắng né tránh. Mười vạn hạt châu bay lung tung so với kiếm vũ khắp bầu trời càng nguy hiểm hơn.
– Ngươi không sử dụng áo giáp đấu khí sao?
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong đứng yên tại chỗ xuất thủ đẩy những hạt châu bay ra ngoài, nàng không nhịn được hỏi: Có áo giáp đấu khí, cho dù độc tố của hạt châu cũng khó tiến nhập vào thân thể.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Không cần thiết. Mặc dù có chút hung hiểm thế nhưng điểm hung hiểm ấy mà khiến ta phải sử dụng áo giáp đấu khí, sợ rằng sẽ bị người ta chê cười.
Băng Ngưng nghe vậy liền liếc mắt qua đám người Hà Như, lập tức nàng đứng sát bên cạnh Nghệ Phong, không ngừng đẩy hạt châu về phía đám người bọn họ.
Đồng dạng như Nghệ Phong còn có Hà Như, Tây Môn Nam Thiên, Tiêu Thiên, Đoạn Vũ, Lâm Long. Bọn họ cũng đứng yên tại chỗ, tùy ý để hạt châu bắn khắp nơi nhưng không chạm được vào người. Chỉ nhìn từ điểm này cũng biết đám người đó mạnh tới đâu.
Những thiếu niên tuấn kiệt năm nay lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không ai động thủ đối phó ai, cho dù là Hà Như bây giờ cũng kiềm chế không xuất thủ đối phó Nghệ Phong. Dường như trở thành quy củ bất thành văn, mọi người đều lẳng lặng đứng tại không gian của chính mình.
Mà những võ giả thực lực quá thấp lại cố gắng né tránh công kích của các hạt châu cực kỳ chật vật. Thường xuyên có tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, sau đó có người bị đào thải ra ngoài.
Đám người Nghệ Phong và Hà Như minh bạch hiện giờ bọn họ không tay là để loại một bộ phận người. Dù sao số lượng người tham gia cũng rất đông, trước tiên phải loại một bộ phận người đi thì bọn họ mới có thể buông tay tranh đoạt mười danh ngạch cuối.
Tuy rằng mười vạn hạt châu giống như kiếm vũ, thế nhưng đối với người đạt được thực lực nhất định thì không có uy hiếp quá lớn. Mà hạt châu chỉ có tác dụng đối với những võ giả thực lực quá thấp.
Cứ như vậy, thân ảnh hơn mười người lẳng lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi đám võ giả ra ngoài. Giằng co suốt hai canh giờ cư nhiên có hơn phân nửa người không chống được công kích lung tung của mười vạn hạt châu, bọn họ đều bị ép phải ly khai.
– Còn có hơn một trăm người!
Băng Ngưng đứng bên cạnh Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong gật đầu, hắn liếc mắt nhìn một trăm người này, thực lực của bọn họ cũng đủ để Nghệ Phong cảm giác đối đãi nghiêm túc. Đại khái đều trên tứ giai, thậm chí hơn một nửa là trên ngũ giai, những người này mới chân chính là thiếu niên tuấn kiệt. Hơn nữa môn phái của bọn họ đồng dạng sẽ không quá yếu.
Nghệ Phong quan sát những người này một phen, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, mặc kệ về sau là địch hay là bạn thì đều phải để bọn họ trong lòng. Chỉ là Nghệ Phong cũng phát hiện niên kỷ của bọn họ đại bộ phận đều ở trên hai mươi bảy tuổi. So với hắn và Băng Ngưng lớn hơn rất nhiều.
Chờ thêm nửa canh giờ nữa, toàn bộ sân không còn một ai bị loại. Đáy lòng Nghệ Phong và Băng Ngưng cũng minh bạch chỉ dựa vào nguy hiểm của hạt châu sẽ không khu trừ được ai.
– Một chút nữa phải cẩn thận, sẽ có một phen long tranh hổ đấu.
Nghệ Phong quay sang Băng Ngưng nói.
Băng Ngưng gật đầu, nếu hạt châu đã không còn sản sinh uy hiếp thì bọn họ chỉ có thể tranh đấu lẫn nhau đề đuổi đối thủ ra ngoài, cố gắng tranh đoạt danh ngạch mười người cuối cùng.
– Còn có mười ba người.
Lâm quản gia đứng bên cạnh Lâm Thiên Uy nói.
– Mười ba người! Chất lượng lần này quả thật mạnh hơn rất nhiều so với trước đây. Vòng thứ nhất tới đây còn có thể có nhiều người như vậy.
Lâm Thiên Uy cười cười, ánh mắt lại lần nữa chuyền dời đến giữa sân.
– Hi hi… Rốt cục bây giờ có thể chơi đùa một chút rồi.
Hà Như cười hì hì nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ hứng phấn. Nàng vừa định xuất thủ bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Lâm quản gia. Nàng vội vàng chuyển sang dùng nhiếp hồn thuật bao vây mấy hạt châu bắn sang phía Nghệ Phong.
– Hừ!
Đối với công kích của đối phương Nghệ Phong không thèm quan tâm chút nào, đấu khí bạo phát chặn ngang mười mấy hạt châu bay tới, lập tức hắn quay sang Băng Ngưng nói:
– Nàng cẩn thận một chút, nếu như có người mạnh hơn đối phó thì đi tới bên cạnh ta.
Băng Ngưng gật đầu, thân ảnh chợt lóe rời khỏi người Nghệ Phong. Băng Ngưng biết lúc này Hà Như sẽ không tha cho Nghệ Phong.
Đám người Tây Môn Nam Thiên, Tây Thiên và Đoạn Vũ thấy Hà Như xuất thủ với Nghệ Phong cũng trầm mặc, theo bàn tay vung lên, một hạt châu bắt đầu xoay quanh, bọn họ vận dụng đấu khí luyện hóa những hạt châu này.
Bọn họ nhớ kỹ lời nói của Lâm quản gia ở trong lòng, không thể động thủ trực tiếp, chí có thể sử dụng hạt châu và độc tố. Rất hiển nhiên, lực sát thương của độc tố so với hạt châu hơn rất nhiều, cũng dễ khống chế hơn nhiều.
Nghệ Phong tiện tay đánh bay những hạt châu của Hà Như đẩy về phía hắn, đấu khí thuộc tính hỏa trong cơ thể oanh dũng đi ra, hắn khống chế mười hạt châu bắt đầu luyện hóa. Nghệ Phong cũng biết sử dụng độc tố so với hạt châu có hiệu quả mạnh hơn.
Chỉ có điều hạt châu có lực lượng một nghìn cân, Nghệ Phong vừa ra tay liền khống chế mười viên cũng cảm giác một cỗ áp lực. Hắn xốc lại tinh thần, nhanh chóng vận chuyển đấu khí trong cơ thể.