Phần 10: Cửa thứ ba! Qua!
Nghệ Phong chung quy không thể để Trữ Huyên phụ trách hắn.
Nghệ Phong tức giận bất bình, đồng thời cũng cảm giác gánh nặng đường xa.
Thầm nghĩ hiện tại nữ lưu manh càng ngày càng tệ, ăn xong rồi thì lau miệng sạch sẽ.
Thời gian ba ngày, Nghệ Phong mang theo Trữ Huyên chạy chung quanh Lạc Hà Cốc.
Phải thừa nhận, phong cảnh Lạc Hà Cốc cực kỳ đẹp, phối hợp Trữ Huyên khuynh quốc khuynh thành, khiến Nghệ Phong nhìn rất vui mắt.
Khi ngày thứ ba đến, Nghệ Phong kéo Trữ Huyên đi tham gia cửa thứ ba.
Thời điểm Nghệ Phong tới nơi tổ chức cửa thứ ba, mọi người còn lại đã đến, thấy Nghệ Phong kéo tay Trữ Huyên cùng nhau đi tới, trừ Lưu Tinh giữ ánh mắt âm trầm ra, những người khác đều tràn đầy đố kị ước ao.
Thấy Nghệ Phong đến, Lạc Hà Cốc Chủ mời mọi người ngồi.
Mở miệng nói:
– Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy Nghệ Phong, Lưu Tinh, Á Tôn giả.
Các ngươi tựu chuẩn bị tham gia đệ tam quan.
Nghe thế, Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Lưu Tinh, trong lòng kinh ngạc mười phần, thật không ngờ hắn còn có năng lực đi vào đệ tam quan.
Nghệ Phong cũng không biết, thị vệ của Lưu Tinh đã đưa tất cả Tam Tinh Hồng Môi cho hắn, mới đổi lấy cơ hội cho hắn tham gia đệ tam quan.
Đương nhiên, cử động này của Lưu Tinh khiến mọi người ghi hận không thôi.
Thế nhưng cũng không thể tránh được.
Về phần vị Á Tôn giả kia, là thực sự dựa vào thực lực đoạt tiền tam. Thực lực của hắn đã đạt được trình tự bát giai.
– Không biết cửa thứ ba của Lạc Hà Cốc Chủ là cái gì?
Trong lòng Á Tôn giả cũng mười phần vui vẻ, giữa ba người, lấy thực lực cực mạnh của hắn, cửa thứ ba hắn rất có nắm chắt.
– Cửa thứ ba rất đơn giản. Là so vận khí. Thời điểm mọi người vừa mới vào Lạc Hà Cốc ta đã nói qua, thực lực và vận khí, thiếu một thứ cũng không được. Các ngươi có thể đi tới lúc này, đối với thực lực các ngươi ta rất tin tưởng. Nên cửa này chỉ so vận khí.
Lạc Hà Cốc Chủ cười nói.
– Vận khí?
Một câu nói này, tất cả mọi người bao quát cả Nghệ Phong đều nhíu mày.
– Làm sao so đây? Rất đơn giản! Ta có một tiểu nữ! Từ nhỏ học tập thuật phân thân. Hiện tại cũng rất có thành tích. Trận tỷ thí này rất đơn giản, chỉ cần ai có thể nhận biết bản thể và phân thân của tiểu nữ, người đó sẽ thắng lợi.
Lạc Hà Cốc Chủ tiếp tục nói.
– Thuật phân thân?
Mọi người kinh hãi nói, cả đám dại ra nhìn Lạc Hà Cốc Chủ.
Kỹ năng mà ở Viễn cổ cũng tính là nhất lưu, cư nhiên xuất hiện trên người nữ nhi hắn, đồng thời còn có thành tựu? Nhớ tới hà khắc của tu luyện thuật phân thân, trong lòng cả đám càng cuộn trào.
Có một nữ nhi như vậy, sợ là lực ảnh hưởng của Lạc Hà Cốc Chủ còn phải bay lên một tầng cấp.
Thân thể thuần chúc tính, đột phá đến Quân Cấp hầu như không hề lo lắng, đây là chỗ tốt của thể chất.
Mà Nghệ Phong cũng đồng dạng dại ra bởi vì Lạc Hà Cốc Chủ nói, không phải bởi vì Nghệ Phong khiếp sợ.
Mà là nhớ tới lúc rời Thánh địa, đụng tới Tình Nhi trong dong binh đoàn của Cát đại thúc.
Tình Nhi cũng tu luyện thuật phân thân, nhớ tới nữ hài tinh linh cổ quái kia, Nghệ Phong nhếch mép cười.
Chỉ không biết chính là, Lạc Hà Cốc và Tình Nhi có quan hệ hay không.
– Mọi người chuẩn bị cho tốt, xin mời tiến lên một bước.
Lạc Hà Cốc Chủ nói.
– Nghệ Phong, ngươi làm sao vậy?
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong dại ra tại chỗ, không khỏi nghi hoặc hỏi, nhẹ nhàng đẩy Nghệ Phong một chút.
– A! Không có việc gì!
Nghệ Phong phản ứng qua đây, lắc đầu nói.
Quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Hà Cốc Chủ, nghĩ thầm lần này tỷ thí xong, hẳn là phải hỏi một chút về Tình Nhi, lúc trước tiểu cô nương kia cùng hắn lưu luyến không rời, Nghệ Phong thực có chút nhớ nhung.
Nhớ tới thể chất của Tình Nhi, hơn nữa thuật phân thân tuyệt đỉnh như vậy, nghĩ đến lúc này hẳn là không kém đi.
Ba người tiến một bước, tuy rằng chân của Lưu Tinh được Y Sư trị liệu tốt rất nhiều, thế nhưng bước tới một bước vẫn làm hắn đau đớn đến sắc mặt co quắp, điều này khiến Nghệ Phong có chút vui vẻ.
– Cơ hội chỉ có một lần, hoàn toàn là bằng vào vận khí. Chỉ cần các ngươi chỉ ra bản thể của tiểu nữ, Lạc Hà Cốc sẽ dâng một giọt Thánh Thủy. Nếu như không tìm ra, vật rất xin lỗi.
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn ba người nói.
Nghe Lạc Hà Cốc Chủ nói, mọi người cũng thận trọng lên. So với Thánh Thủy, Tam Tinh Hồng Môi căn bản không đáng nhắc tới.
– Vậy mời Lạc Hà Cốc Chủ khai cuộc.
Nghệ Phong nói.
Lạc Hà Cốc Chủ gật đầu:
– Đã như vậy, Nghệ Phong ngươi là quán quân, vậy ngươi muốn làm người thứ nhất tới, hay đi cuối cùng?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút nói:
– Đi cuối cùng!
Lạc Hà Cốc Chủ gật đầu, hắn không tiếp tục hỏi, chợt nghe Lưu Tinh hô:
– Ta đi đầu.
– Cũng tốt!
Lạc Hà Cốc Chủ gật đầu, quay qua một thị vệ bên người thấp giọng nói một câu, thị vệ kia gật đầu, đi đến phía sau màn.
Cũng không có chờ bao lâu, phía sau bức rèm xuất hiện hai bóng người giống nhau như đúc.
Vóc người nữ nhân mạn diệu, bộ ngực vểnh cao, tuy rằng bị che mặt, thế nhưng chỉ cần bộ ngực no đủ, đồn bộ vểnh cao kia, cũng đã vô cùng mê hoặc.
Nam nhân ở đây, nhìn đạo thân ảnh này, cả đám đều thất thần. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt. Thế nhưng, mọi người cảm giác trong lòng có hỏa diễm mọc lên như trước.
Đặc biệt Lưu Tinh, trong mắt toát ra quang mang nóng cháy, chăm chú nhìn hai bóng ảnh.
Miệng không ngừng nuốt nước miếng, nữ tử này, tuy rằng khiến người ta có một cảm giác tinh linh cổ khí, thế nhưng thân thể lại khiến nam nhân bình thường không thể tự chủ hướng tới.
Thời điểm mọi người ở đây đều bị thất thần, Nghệ Phong đồng dạng cau mày nhìn nữ tử sau bức rèm che.
Tuy rằng nữ tử này trở nên cực kỳ thành thục, cùng tiểu cô nương lúc trước khác nhau, thế nhưng Nghệ Phong cảm giác quen thuộc như trước.
Chỉ bất quá, khuôn mặt đối phương bị khăn lụa che lại, Nghệ Phong cũng không dám xác định.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong chăm chú nhìn nữ tử sau bức rèm, không kìm lòng được đẩy Nghệ Phong, không để lại vết tích nhàn nhạt hỏi:
– Làm sao vậy?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Ta nghĩ tới một người.
Thời điểm Trữ Huyên thấy Nghệ Phong vụng về mượn cớ mà cười nhạt, đột nhiên Nghệ Phong quay qua hai bóng người trong màn hô:
– Tình Nhi!
Nghệ Phong tưởng rằng một tiếng kêu to này sẽ làm hai người trong đó có chút biến hóa, lại phát hiện hai nữ tử tựa hồ không hề nghe đến, lẳng lặng đứng ở kia như trước.
Mà Nghệ Phong tự nhiên la như vậy, khiến mọi người cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong.
Thấy Trữ Huyên nhìn hắn cổ quái, Nghệ Phong ha ha nói:
– Ta tưởng là một bằng hữu mà thôi.
– Phi…
Nghệ Phong nói như vậy, khiến tất cả mọi người khinh bỉ không thôi.
Tưởng đâu kỹ thuật tán gái của tiểu tử này không thấp, ai ngờ lại vụng về như vậy.
Thấy mọi người khinh bỉ như vậy, Nghệ Phong khóc không ra nước mắt.
Vì sao mỗi lần nói thật lại không có người tin? Nghệ Phong nhìn chằm chằm vào hai nữ tử, đáy lòng cũng đồng dạng hoài nghi, thầm nghĩ có phải là mình nhận sai không.
Nếu như thực sự là Tình Nhi mà nói, nghe được mình gọi nàng, không có khả năng không phản ứng.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong chung quy bình tĩnh lại.
Nhớ tới tiểu cô nương lúc trước, nghĩ đến trải qua mấy năm, có thể cũng thành thục như vậy.
Đáng tiếc a, nhìn không thấy mặt của nàng, nếu không có thể xác định rồi.
– Lưu Tinh công tử.
– Mời!
Lạc Hà Cốc Chủ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lập tức quay qua Lưu Tinh nói:
– Trong hai người kia, ngươi chỉ có một cơ hội.
Lưu Tinh chăm chú nhìn hai nữ tử trước mặt, tuy rằng bị bức rèm che hơn phân nửa.
Thế nhưng hắn lại nhìn ra, cả hai giống nhau như đúc.
Thầm nghĩ không hổ là thuật phân thân đứng đầu Viễn cổ.
Hồn lực của Lưu Tinh nhập vào cơ thể hai người, muốn lợi dụng hồn lực điều tra một phen.
Thế nhưng khiến Lưu Tinh kinh ngạc chính là, hồn lực của hắn bị bức rèm giữ lại, căn bản không tiến nhập vào trong được.
Đương nhiên, tình huống này tất cả mọi người đều phát hiện. Cả đám không khỏi nhìn thoáng qua Lạc Hà Cốc Chủ. Đáy lòng mơ hồ minh bạch, lần này sợ là chỉ có thể dựa vào vận khí.
Lưu Tinh thấy thị vệ hắn gật đầu, lúc này mới bất đắc dĩ chỉ vào nữ tử bên trái nói:
– Ta chọn nàng!
Lưu Tinh vừa dứt lời, nữ tử bên trái cư nhiên hóa thành một đạo năng lượng, tiêu tán ở trong hư không.
Mọi người thấy một màn như vậy, không khỏi có chút hả hê nhìn Lưu Tinh, điều này rất hiển nhiên nói cho Lưu Tinh, hắn đã đoán sai.
– Ha ha, Lưu Tinh công tử. Rất xin lỗi, Thánh Thủy vô duyên với ngươi. Á tôn giả, mời đến đây chọn đi.
Lạc Hà Cốc Chủ nói.
Lưu Tinh thấy nữ tử hóa thành năng lượng, sắc mặt trở nên mười phần xấu xí. Hừ một tiếng, chỉ có thể lui trở về. Mà nữ tử còn lại rất nhanh ẩn vào phía sau màn.
Chỉ khoảng nửa khắc, lần thứ hai xuất hiện hai nữ tử.
Á tôn giả so với Lưu Tinh hào hiệp hơn, biết hồn lực không tra xét được, chỉ vào một người nói:
– Bên trái.
Hắn vừa nói xong, giống như Lưu Tinh, nữ tử bên trái hóa thành năng lượng tiêu tán trong hư không, nói cho hắn đáp án.
– Á tôn giả, xin lỗi! Nghệ Phong, tới phiên ngươi.
Trong lúc rất nhiều người tiếc hận, Lạc Hà Cốc Chủ tuyên bố kết quả.
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị lên, Trữ Huyên đột nhiên nắm tay Nghệ Phong nói:
– Có cổ quái!
Nghe được Trữ Huyên nói, Nghệ Phong cười cười gật đầu, hạ giọng nói bên tai Trữ Huyên:
– Cửa này, ta tất thắng.
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong, không rõ vì sao Nghệ Phong tự tin như vậy, từ hai bóng ảnh kia, nàng mơ hồ suy đoán đến một khả năng, nếu như khả năng kia mà nói, Nghệ Phong nhất định thua chắc.
– Nghệ Phong, tới phiên ngươi.
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn Nghệ Phong, trong mắt có ý tứ hàm xúc khác.
Nghệ Phong nhìn Lạc Hà Cốc Chủ cười nói:
– Lạc Cốc Chủ, nếu như lần này ta thắng. Ngài có thể cho Thánh Thủy hay không?
Lạc Hà Cốc Chủ sửng sốt, lập tức cười ha ha nói:
– Đương nhiên sẽ đưa ra! Người thắng đáng được nhận.
– Như vậy, ta an tâm!
Nghệ Phong quay qua Lạc Hà Cốc Chủ cười quỷ dị.
Nghe thế, bỗng nhiên Lạc Hà Cốc Chủ có một dự cảm bất hảo, hắn hít sâu một hơi áp chế tâm tình trong lòng, quay qua Nghệ Phong nói:
– Mời.
Nghệ Phong nhìn hai nữ tử phía sau bức rèm, mỉm cười nói:
– Bên trái.
Một câu nói này, khiến Lạc Hà Cốc Chủ lộ ra dáng tươi cười.
Hắn tươi cười như vậy, khiến tất cả mọi người đồng tình nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ đoán sai rồi.
Thế nhưng, thời điểm mọi người ở đây đợi nữ tử biến mất, lại phát hiện nữ tử kia lẳng lặng đứng đó.
Căn bản không có ý tứ biến mất.
Một màn này, khiến mọi người sửng sốt, cả đám nhìn Nghệ Phong mắng:
– Ta kháo, không ngờ vận khí tiểu tử này tốt như vậy?