Phần 90: Lấy được Úc Kim Hoa
Nghệ Phong nhìn Ma Hồ có sức chiến đấu duy nhất trước mặt, nhãn thần so với vừa rồi càng thêm cảnh giác. Lấy tốc độ của hắn chém giết hai Ma thú thực lực thấp hơn hắn là không có vấn đề gì. Thế nhưng đối kháng ma thú lục giai có thực lực vượt xa hắn, hắn không thể không cẩn thận.
Nghệ Phong hơi vận chuyển đấu khí trong cơ thể, đấu khí trong cơ thể đích chậm rãi lưu chuyển, nhìn Ma Hồ trước mặt cũng đang cảnh giác nhìn hắn, Nghệ Phong cũng không có công kích.
Ma Hồ nghe mùi máu tươi tỏa ra trong không khí, hung tính của dã thú cũng bị kích phát ra. Nó rống giận một tiếng, phun tới một đạo thổ tức, cùng lúc đó, móng vuốt của Ma Hồ cũng đâm tới Nghệ Phong. Hàn quang trên móng vuốt chớp động, năng lượng tản ra nhiệt khí nóng bức, làm cho nhiệt độ của không gian tăng lên chóng mặt!
Năng lượng của ngụy Phệ Châu trong cơ thể Nghệ Phong cũng nảy lên trên lợi kiếm, cấu thành mũi kiếm Toái Phá. Nghệ Phong đối với lực lượng của Vương cấp tràn đầy thể hội, lấy thực lực của hắn, chỉ có thể lấy Tà Đế lực và năng lượng ngụy Phệ Châu cấu thành Toái Phá, mới có thể miễn cưỡng chống lại lực lượng của Vương cấp.
Nghệ Phong tránh né đạo năng lượng của Ma Hồ, năng lượng đập lên trên mặt đất, cát đá cây cối bắn nhanh lần thứ hai. Lợi trảo của Ma Hồ cũng chạy tới trước người Nghệ Phong, móng vuốt sắc bén hung hăng đâm tới ngực của Nghệ Phong, này nếu như đâm trúng, Nghệ Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghệ Phong mạnh mẽ huy động Tiêm Hổ Kiếm, kiếm pháp Tà Vô Kiếm phối hợp Toái Phá nghênh hướng móng vuốt của Ma Hồ.
Ầm…
Nghệ Phong và Ma Hồ đối bính với nhau, trên cánh tay truyền đến lực lượng thật lớn làm cho Nghệ Phong lùi lại mấy bước. Nơi giao tiếp kia không gian bị vỡ vụn, kình khí bay ngang, tàn sát bầu trời bừa bãi.
Ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng, giật mình nhìn cánh tay, thầm nghĩ lực lượng của Ma thú quả nhiên so với cường giả nhân loại đồng cấp mạnh hơn vài phần. Nghệ Phong vừa mới tiếp chiêu, cư nhiên có cảm giác huyết khí cuồn cuộn. Cho dù Nghệ Phong đối mặt với bọn người Cô Tinh, thi triển Phệ Tà Toái Phá tuy rằng cũng bị vây hạ phong, thế nhưng cũng không có huyết khí cuồn cuộn.
Nghệ Phong vận chuyển Lăng Thần Quyết dẹp loạn huyết khí cuồn cuộn này trong lồng ngực, lạnh lùng nhìn Ma Hồ, lực lượng trong cơ thể lần thứ hai oanh dũng ra, ngưng tụ ở trên mũi kiếm của Tiêm Hổ Kiếm, nơi mũi kiếm lướt qua, tiếng xé gió không ngừng vang lên.
– Hồn Toái Vô Biên…
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, cũng không có bảo lưu nữa, thi triển ra Nhiếp Hồn Thuật, hồn lực khống chế năng lượng trong hư không, cấu thành một dòng xoáy mạnh mẽ bạo liệt, thình lình xảy ra lực đánh vào, làm cho Ma Hồ bị trùng kích đau nhức đến ngao một tiếng.
Thế nhưng ma thú lục giai dù sao cũng là ma thú lục giai, tuy ăn thiệt thòi, thế nhưng cũng chưa làm nó mất đi sức chiến đấu. Chỉ chốc lát, trên người Ma Hồ hiện ra năng lượng kinh khủng, ngăn trở hồn lực đang trùng kích nó.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, đối với việc Ma Hồ ngăn trở chiêu Nhiếp Hồn Thuật này không ngại chút nào, Tiêm Hổ Kiếm của hắn huy động lần thứ hai, hung hăng chém về phía Ma Hồ.
– Hồn Châm!
Nghệ Phong nộ quát một tiếng, thời điểm Tiêm Hổ Kiếm và Ma Hồ đối bính, Nghệ Phong mạnh mẽ hét lớn một tiếng, Nhiếp Hồn Thuật ngưng tụ mà thành, vô số hồn lực ngưng tụ thành hồn châm đâm tới Ma Hồ.
Ma hồ cảm thụ được hồn lực kia hầu như có thể đâm vào trong đầu nó, trong mắt cũng có vẻ kinh khủng, năng lượng trong cơ thể phân ra hơn phân nửa, ngưng tụ ở trên đầu, chống đối lại hồn châm của Nghệ Phong. Công kích Tinh thần so với công kích lực lượng càng làm cho người ta cảm giác kinh sợ hơn.
– Tà Phệ Toái Phá!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lợi kiếm cùng móng vuốt của Ma Hồ đối bính cùng một chỗ, bộc phát ra ngăng lượng cùng âm thanh va chạm mãnh liệt, Nghệ Phong và Ma Hồ đều bay ngược đi ra ngoài. Lưu lại kình khí tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Dưới tình huống Nghệ Phong đem đấu khí và Nhiếp Hồn Thuật phối hợp, rốt cục bù đắp được chênh lệch của lực lượng.
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, lần thứ hai ngưng tụ thành hồn châm, đâm tới phương hướng của Ma Hồ, thân ảnh không ngừng biến hóa, lưu lại một đạo tàn ảnh, không để cho Ma Hồ có cơ hội thở dốc, lần thứ hai đâm tới ngực của nó.
– Ngao…
Ma Hồ cũng bị chọc giận, năng lượng trong thân thể tăng vọt, toàn bộ quang mang trên thân thể đại trướng, thực lực cư nhiên đề thăng một bậc. Lúc Ma Hồ đỡ hồn châm, nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng không kém hung tàn dữ tợn.
– Hồn Toái Vô Biên, Hồn Châm, Tà Phệ Toái Phá…
Nghệ Phong rống to ba lần, các chiêu thức không ngừng thi triển ra, thân ảnh ở trong hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, mang theo tiếng xé gió, hung hăng cùng Ma Hồ đối bính cùng một chỗ.
Ầm…
Lần thứ hai Nghệ Phong và Ma Hồ đối bính với nhau, thế nhưng Nghệ Phong làm sao sẽ cho Ma Hồ có cơ hội thở dốc, hắn hét lớn một tiếng nói:
– Thuấn Di…
Hét lớn một tiếng, lần thứ hai Nghệ Phong cấu thành Tà Phệ Toái Phá đâm tới Ma Hồ. Hơn thế đồng thời Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong cũng thi triển ra, khống chế được năng lượng của hư không, cấu thành năng lượng oanh tới phía sau Ma Hồ, chặn đường lui của nó.
– Ngao…
Nghệ Phong huy động Tiêm Hổ Kiếm, rốt cục ở trên móng vuốt sắc bén của Ma Hồ để lại một đạo vết tích, Ma Hồ cũng kinh khủng trốn về phía sau.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, tốc độ phát huy đến cực hạn, nhanh chóng chặn ma Hồ lại.
– Hồn Châm!
– Hồn Toái Vô Biên!
– Tà Phệ Toái Phá!
– Thuấn Di!
Các kỹ năng của Nghệ Phong không ngừng thi triển ra, Ma Hồ kinh khủng chặn Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong, thế nhưng lợi kiếm đã chạy tới trước người nó, nó phải bạo phát năng lượng lần thứ hai, muốn ngăn trở Nghệ Phong.
Lực lượng của Ma thú lục giai dù sao cũng không phải là Nghệ Phong có thể so sánh, cho dù Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật tiêu hao đa số năng lượng của nó, thế nhưng Ma Hồ vẫn có thể chặn được công kích của Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Ma Hồ muốn chạy thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, hắn cười lạnh một tiếng, lần thứ hai thi triển Thuấn Di, Nhiếp Hồn Thuật bạo phát đi ra. Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh thi triển Nhiếp Hồn Thuật, làm sao Ma Hồ dám không nhìn, nó chật vật tránh né công kích liên miên không dứt này của Nghệ Phong, thậm chí không kịp thở ra.
Nghệ Phong cũng sẽ không cho nó cơ hội hồi sức, Nhiếp Hồn Thuật hầu như bị hắn dùng tốc độ nhanh nhất thi triển ra, liên miên không dứt, không có thời gian dừng lại.
Nghệ Phong liên tục thi triển mấy lần Thuấn Di, rốt cục Ma Hồ tránh không thoát nỗi nữa, thời điểm vừa đánh tan Hồn châm của Nghệ Phong thi triển, thì lợi kiếm của Nghệ Phong cũng đâm vào trong thân thể nó.
Nghệ Phong sẽ không bỏ qua cơ hội này, đấu khí trong cơ thể thông qua lợi kiếm quán nhập vào trong cơ thể Ma Hồ, sau đó mạnh mẽ bạo phát, nội tạng yếu đuối làm sao có thể tiếp thụ công kích như vậy. Ma hồ ngao kêu một, thân thể ngã xuống trên mặt đất, sau đó nhanh chóng tuyệt khí.
Lúc này Nghệ Phong mới rút lợi kiếm, lợi kiếm vung lên, một viên ma tinh từ trong cơ thể Ma Hồ bị đào ra. Nghệ Phong nhanh chóng cất vào trong nạp linh giới, ma tinh lục giai ở đại lục vẫn là tồn tại cực kỳ trân quý.
Nghệ Phong không quên Tiêm Giác Dã Trư, nhanh chóng giải quyết Tiêm Giác Dã Trư đang nằm một chỗ kia, sau đó moi ra hai khỏa ma tinh. Lúc này ánh mắt mới chuyển hướng về phía Úc Kim Hoa.
Nhìn ba đóa hoa màu vàng trước mặt, đáy lòng của Nghệ Phong cũng an ủi, không uổng phí chém giết Ma thú lục giai.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, từ trong giới chỉ lấy ra một đôi găn tay, lúc này mới chậm rãi đi tới bên cạnh Úc Kim Hoa.
Khi lấy Úc Kim Hoa phải thật cẩn thận, bằng không Nghệ Phong cũng không đến mức cùng Ma Hồ giao chiến, dựa vào tốc độ của hắn, trong nháy mắt hái Úc Kim Hoa rồi xoay người bỏ chạy, Ma Hồ có thể đuổi theo được mới lạ?
Thế nhưng, hái Úc Kim Hoa như vậy sẽ làm nó héo rũ, vậy tự nhiên trở thành vật vô dụng rồi.
Nghệ Phong cẩn cẩn dực dực hái ba đóa hoa xuống, nhìn ba đóa hoa trong tay tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng hắn cũng cảm giác vui vẻ không thôi. Cách Phệ Châu lại gần thêm một bước.
Nghệ Phong làm một chút xử lý đặc thù, lúc này mới đem Úc Kim Hoa để vào linh giới, thầm nghĩ phải nhanh chóng luyện chế Úc Kim Hoa, Úc Kim Hoa cùng dược liệu khác khác nhau, Úc Kim Hoa không thể bảo tồn quá lâu. Lấy thủ đoạn xử lý của Nghệ Phong, nhiều nhất là bảy ngày mà thôi!