Phần 59: Ngươi dám dùng không?
Nghệ Phong và Dung Mị ngồi ở trong phòng riêng, có chút khí tức lã lướt mờ ám. Đến cuối cùng, Nghệ Phong đơn giản nhắm mắt lại, đợi đám người Cuồng Hổ trở lại.
Cũng không biết qua bao lâu, An Dịch không lo lắng chút nào, ở Kim Lâu vui chơi thật cao hứng, đánh bạc, tắm rửa, xoa bóp, nên hưởng thụ hắn đều hưởng thụ.
Dung Mị ở trong khoảng thời gian này, không rõ hai người vì sao đều có lòng tin như vậy. Trận chiến không khói thuốc này, dưới tình huống hai người nhàn nhã mà khai hỏa. Làm cho Dung Mị cũng bắt đầu dấy lên chờ đợi, không biết song phương ai có thể thắng.
Nàng ngồi ở bên cạnh Nghệ Phong, lẳng lặng nhìn Nghệ Phong giết thời gian, Triệu Hải ở bên ngoài hô vài câu. Dung Mị gọi hắn tiến vào, nhìn quần áo Nghệ Phong và Dung Mị hoàn hảo lẳng lặng ngồi ở kia. Trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lúc nào Phong thiếu gia đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng có thể làm quân tử?
Tuy Triệu Hải không thể tin nổi, thế nhưng lấy sự thông minh của hắn sẽ không hiển lộ cái gì, hướng Nghệ Phong nói:
– Thiếu gia, Cuồng Hổ trưởng lão đã trở về!
– Ách? Bọn họ đã trở về rồi sao?
Nhãn tình Nghệ Phong sáng lên, hướng Triệu Hải nói:
– Gọi bọn hắn vào.
Triệu Hải gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
– Chỉ là hai vị trưởng lão Cuồng Hổ và Lục Sát có chút chật vật!
Nghệ Phong nghe Triệu Hải nói, trong lòng cũng căng thẳng, dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy, không ngờ đám người Cuồng Hổ lại chật vật, lẽ nào lại có ngoài ý muốn?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, hướng Triệu Hải nói:
– Ngươi đi thông tri An Dịch, nói cho hắn biết kết quả đã có. Hỏi hắn có hứng thú tới nghe một chút hay không.
Mặc kệ là thành công hay thất bại, Nghệ Phong đều muốn An Dịch phải trình diện.
– Vâng! Thiếu gia!
Triệu Hải lui ra ngoài, rất nhanh, đám người Cuồng Hổ xuất hiện ở trước mặt, lúc này Cuồng Hổ chật vật không thôi, quần áo trên người rách mướp, từng đạo vết máu ở trên y phục, trên mặt có mấy vết thương. Đồng dạng, Lục Sát cũng máu tươi nhễ nhại. Mơ hồ có thể thấy một ít nơi bị cắt rơi thịt.
Nghệ Phong chỉ thấy hai người, hắn vội la lên:
– Nhóm người Tần thúc đâu?
Cuồng Hổ nói:
– Thiếu gia yên tâm, tuy rằng lần này đụng tới đại phiền toái, thế nhưng nhóm người Tần thúc nhưng không có ai thương vong, chỉ có vài người theo Tần thúc bị thương nặng, nên được mang về phủ đệ rồi, muốn nhanh chóng trị liệu!
Nghệ Phong nghe Cuồng Hổ nói như vậy, lúc này mới thở dài một hơi, hướng Cuồng Hổ hỏi:
– Vì sao nháo thành như vậy, chẳng lẽ còn có cường giả Tôn giai sao?
Có Tần thúc, còn có đám người Lục Sát, Cuồng Hổ, không phải Tôn giai cao thủ, tuyệt đối không đến mức làm chật vật như vậy. Chỉ là làm cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Cuồng Hổ cư nhiên lắc đầu:
– Không phải cao thủ Tôn giai, chỉ bất quá trong An Dịch vương phủ có quỷ dị.
Cuồng Hổ nhớ tới tình huống khi đi vào An Dịch vương phủ, hắn nhịn không được nở nụ cười khổ, An Dịch vương phủ không khác gì Nghệ phủ, cư nhiên có một đại mật thất, để cho người ta kinh khủng chính là, trong mật thất cơ quan trùng trùng. Cho dù những cường giả như bọn hắn cũng ăn thiệt thòi lớn, đến cuối cùng không có cách nào, Cuồng Hổ cũng chỉ có thể để mọi người lui ra ngoài, những siêu cấp cao thủ như hắn và Tần thúc đi vào. Thế nhưng, Cuồng Hổ vẫn đánh giá thấp cơ quan trong An Dịch vương phủ, nên cuối cùng mới có bộ dạng như thế này.
May mắn chính là, phủ đệ Nghệ Phong có phái tới cơ quan sư của Sát Lâu, dưới tình huống có cơ quan sư tọa trấn. Sự uy hiếp của cơ quan mới dần dần yếu đi. Chỉ bất quá, cho dù là có cơ quan sư của Sát Lâu, lại phải thi triển mười hai võ học toàn thân, mới miễn cưỡng hóa giải những cơ quan thuật này.
Cuồng Hổ không thể ngẫm lại, An Dịch vương phủ cư nhiên cất giấu phòng ngầm dưới đất kinh khủng như vậy. Mật thất này so với mật thất mà Nghệ Phong đang kiến tạo cũng không thua kém.
Mà để cho người kinh khủng chính là, khi đám người Tần thúc rốt cục tới trung tâm mật thất, thế nhưng lúc này để cho bọn họ kinh khủng không phải cơ quan thuật, mà là độc thuật, độc dược không ngừng ùn ùn xuất hiện, làm cho đám người Tần thúc cấp bách ứng phó, nếu bọn họ không phải là Vương cấp, độc dược bình thường không có tác dụng, dưới tình huống như vậy có thể để cho bọn họ bị mất mạng, thế nhưng độc tính phía sau không ngừng tăng mạnh, ngay cả bọn họ là Vương cấp cũng chống đối không được.
Đến cuối cùng, mấy người Tần thúc cũng bị bức lui ra. Chỉ là từ giờ khắc này, đám người Cuồng Hổ mới biết được Lục Sát rất kinh khủng, độc dược bình thường hắn cứ hít vào như không có gì, chúng đối với Lục Sát không có tác dụng chút nào, ngay cả những độc dược bá đạo, Lục Sát cũng trực tiếp lấy tay bắt. Đám người Tần thúc nhìn sửng sốt vô cùng, đến cuối cùng tiến nhập trung tâm cũng chỉ có một mình Lục Sát!
Nghệ Phong nghe Cuồng Hổ nói, suy đoán trong lòng đối với An Dịch càng thêm khẳng định, rốt cục cũng minh bạch vì sao An Dịch một chút lo lắng cũng không có. Dưới tình huống bình thường, không có cường giả Tôn giai, làm sao có thể đi vào mật thất phủ đệ hắn.
– Vậy có đoạt được Hồn Ấn Đỉnh không?
Nghệ Phong hỏi Cuồng Hổ.
Thời điểm Cuồng Hổ chuẩn bị trả lời, An Dịch đẩy cửa ra cười ha ha:
– Ha ha, có kết quả rồi sao? Đoạt được Hồn Ấn Đỉnh rồi sao?
An Dịch nhìn đám người Cuồng Hổ chật vật như vậy, dáng tươi cười trên mặt càng đậm hơn.
Cuồng Hổ hướng Lục Sát gật đầu, từ trong lòng hắn lấy ra một thứ gì đó, chỉ bất quá thứ này bị hộp sắt bao vây, bên ngoài còn bọc một tầng tàm ti!
– May mắn thành công!
An Dịch nghe Cuồng Hổ nói, dáng tươi cười của hắn cứng lại, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, tình huống phủ đệ hắn hắn biết rất rõ, cho dù làm chủ nhân như hắn, cũng phải dựa theo địa đồ mà cẩn thận đi từng bước, thế nhưng người của Nghệ Phong cư nhiên có thể trực tiếp công vào? Điều này sao có thể?
Đừng nói những cơ quan thuật kinh khủng kia, chỉ riêng độc dược ùn ùn cũng không phải người bình thường có thể chống lại. An Dịch chăm chú nhìn vật trong tay Lục Sát, muốn nói cũng không nói ra lời.
Sợ là An Dịch làm sao cũng nghĩ không ra, Nghệ Phong không chỉ có cơ quan sư, đồng dạng còn có độc sư kinh khủng.
– Ha ha!
An Dịch nhìn Hồn Ấn Đỉnh bị bọc trong lớp tàm ti, An Dịch lại ha ha phá lên cười:
– Cho dù ngươi lấy được Hồn Ấn Đỉnh thì đã làm sao? Lẽ nào ngươi dám dùng sao?
Nghệ Phong nghe An Dịch nói, hắn hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lục Sát.
Lục Sát cũng nở nụ cười khổ, hắn đã ở trên Hồn Ấn Đỉnh này ăn thiệt thòi lớn, khối thịt bị mất trên tay hắn, chính là vì không cẩn thận tiếp xúc Hồn Ấn Đỉnh. Lục Sát làm sao cũng nghĩ không ra, toàn thân Hồn Ấn Đỉnh cư nhiên đầy độc dược, độc dược kia cho dù là hắn cũng không thể chống lại chứ đừng nói giải khai. Đến cuối cùng không có cách nào, Lục Sát chỉ có thể dùng hộp sắt che lại toàn bộ, lại dùng tàm ti bao bọc, lúc này mới dám mang về.
Bằng không, hắn tiếp xúc cũng không dám tiếp xúc.
– Chính ngươi đi xem!
Lục Sát biết Nghệ Phong là một độc sư, hắn cười khổ một tiếng, bảo Cuồng Hổ dùng đấu khí tách hộp sắt ra. Đấu khí của Cuồng Hổ chỉ giải khai một lỗ hổng nho nhỏ, Hồn Ấn Đỉnh còn chưa có lộ ra, một khí tức đen kịt dũng mãnh tiến ra. Cư nhiên làm hư không u ám.
Nghệ Phong thấy thế kinh hãi, hướng mấy người Dung Mị nói:
– Ngừng thở!
Khí tức đen kịt kia tiếp xúc với không khí, cư nhiên phát sinh tiếng vang xuy xuy, làm cho Dung Mị dại ra tại chỗ, đây là độc gì a? Cư nhiên kinh khủng như vậy, chỉ là khí tức cũng đủ để không khí xuy xuy rung động.
An Dịch nhìn thấy, ha ha phá lên cười:
– Nghệ Phong, thứ này ngươi còn muốn sao? Không bằng để ta mang về!
Sắc mặt Nghệ Phong âm trầm đến lợi hại, loại độc này làm đáy lòng hắn cảm giác có chút sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi, hướng Cuồng Hổ nói:
– Mở hết ra đi!