Phần 502: Mồi nhử Lạc Hà Cốc
Hai người Trữ Huyên và Nghệ Phong thật lâu không nói, dùng sức tiêu hóa tin tức của Lão đầu tử và Quái lão đầu mang đến. Đáy lòng cũng mơ hồ minh bạch vì sao lâu như vậy mà Thiên Phủ không tìm bọn họ gây phiền phức, một thế lực nhất lưu của đại lục, đã bị hai người này tiêu diệt dễ dàng, có thể tưởng tượng chấn động mang đến nhiều bao nhiêu.
Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ sư tôn ngươi mạnh quá mức đi.
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nỗ lực trừng mắt nhìn hai người, có gắng chảy ra chút nước mắt, quẹt ngang nước mắt nước mũi ôm cánh tay Lão đầu tử, dáng dấp như bị người khi dễ rất thảm khóc lóc kể lể nói:
– Lão đầu tử, người nên làm chủ cho ta a. Ô ô, ngày hôm đó tưởng không sống sót được rồi. Thiên Phủ cư nhiên phái người truy sát ta, nếu không phải ta có vài phần thực lực, người sẽ không còn được gặp lại đệ tử anh tuấn phi phàm của người rồi. Ta nghĩ, thế lực giống như con sâu làm rầu nồi canh kia, người nhất định phải giương cao đại nghĩa, tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Nghệ Phong có thể tưởng tượng được, ngươi đã diệt một Thiên Xà cung. Thì cũng có thể diệt một Thiên Phủ, tốt nhất là diệt sạch Thiên Phủ, đến lúc đó hắn muốn đối phó Kim Ưng Tông thế nào thì đối phó như thế ấy. Nên Nghệ Phong khóc lóc kể lể càng bi thảm.
Thấy dáng dấp Nghệ Phong như vậy, Trữ Huyên quay đầu qua chỗ khác, sắc mặt hơi đỏ lên, không muốn thấy tư thái vô sỉ này của Nghệ Phong.
Hỗn đản này, còn có biết xấu hổ hay không?
Mà Lão đầu tử và Quái lão đầu nghe Nghệ Phong nói như vậy, khóe miệng cũng hung hăng co quắp một chút, đặc biệt nhìn Nghệ Phong ôm ống tay áo hắn lau nước mũi, sắc mặt càng gấp khúc đến lợi hại, không chút nghĩ ngợi hất bay Nghệ Phong, không thể nhịn được phun ra một chữ nói:
– Cút!
Một chữ khí thế như hồng, khiến Nghệ Phong nỗ lực ủy khuất thêm một chút:
– Đừng mà, Lão đầu tử, đệ tử người bị khi dễ như vậy. Người không diệt đối phương, đối phương sẽ diệt đệ tử người. Người nhẫn tâm nhìn đệ tử người thiên phú dị bẩm, cao to uy mãnh, anh dũng không gì sánh được chết oan chết uổng sao? Huống chi, ta chết cũng không có gì, thế nhưng mặt mũi của người sẽ mất hết, người ngẫm lại xem, nếu như ta chết, khẳng định có người nói “ta còn tưởng rằng Liễu Nhiên mạnh mẽ thế nào, ngay cả một đệ tử cũng bảo vệ không được. Cũng không gì hơn cái này.” Đây không phải làm mất mặt ta, mà là hủy đi uy danh của người. Ta chết không có sao, thế nhưng uy danh của Lão đầu tử người bị phá hủy, kia là không thể được.
– Nói xong chưa?
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong gật đầu, hắn tiếp tục nói:
– Ngươi nói cũng có đạo lý.
Những lời này, khiến Nghệ Phong dùng sức gật đầu, rất vui vẻ nói:
– Ta biết Lão đầu tử người thông minh. Đúng, đi diệt Thiên Phủ.
Nghe Nghệ Phong nói, khuôn mặt Quái lão đầu co quắp lên, diệt Thiên Phủ, tiểu tử ngươi nói nhẹ vậy sao, còn không biết ai diệt ai đây, đây là thế lực siêu cấp chân chính a.
– Tiểu tử ngươi yên tâm. Nếu bọn hắn giết ngươi. Ta tự nhiên sẽ giết lên Thiên Phủ. Tuy rằng tiểu tử ngươi chết, có chút tổn hại đối với uy danh của ta. Chỉ là chỉ cần giết lên Thiên Phủ, giết nhiều vài người, uy danh tổn thất kia sẽ trở về đầy đủ. Nên chờ tiểu tử ngươi chết. Ta tự nhiên sẽ giúp ngươi báo thù.
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói.
– Ta kháo…
Nghệ Phong nhịn không được tức giận mắng một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Lão đầu tử, hận không thể tế sống hắn.
Đối với nhãn thần của Nghệ Phong, Liễu Nhiên làm như không thấy, nhàn nhạt nói:
– Ngươi yên tâm đi. Chuyện tình uy danh của ta ngươi không cần lo lắng. Về phần tiểu tử ngươi có thể bị giết hay không, ta đây sẽ không quản. Chết là vì nghệ không bằng người. Như vậy cũng tốt, miễn cho tương lai làm mất mặt ta, sớm chết sớm đầu thai.
Nghe được lão đầu tử nói, Nghệ Phong hít sâu mấy hơi, nỗ lực dẹp loạn tâm tư trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Nhiên nói:
– Yên tâm, ta tuyệt đối chết muộn hơn ngươi.
Liễu Nhiên không nói mà cười cười, từ nhẫn trong lấy ra một bình ngọc. Đưa cho Nghệ Phong nói:
– Đừng nói làm sư tôn như ta không chiếu cố ngươi. Chỗ này có mấy hồn thể Tôn Cấp cao giai, còn có một hồn thể Quân Cấp.
– Hồn thể Quân Cấp?
Nghệ Phong hít sâu một ngụm lương khí, trong mắt tràn đầy nhiệt hỏa, mà Trữ Huyên ở một bên cũng đồng dạng chấn động không thôi.
– Chỉ là, thực lực hiện tại của tiểu tử ngươi. Cho dù sở hữu hồn thể Quân Cấp cũng không thể sử dụng, nên ngươi không nên đánh chủ ý vào nó. Bằng không bị phản phệ, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.
Lão đầu tử có chút thận trọng nói.
Điều này khiến Nghệ Phong hơi gật đầu, thu hồi những hồn thể này vào trong giới chỉ, nhưng nghi hoặc hỏi:
– Những hồn thể này có ích lợi gì?
– Công dụng gì?
Liễu Nhiên nao nao, lập tức cổ quái nhìn Nghệ Phong nói:
– Lần trước đưa cho ngươi thứ kia ngươi không đọc sao?
Nghe Liễu Nhiên nói, Nghệ Phong vỗ đùi. Lúc này mới nhớ tới lúc trước Lão đầu tử cho hắn một quyển thư tịch huyền ti, lúc đó hắn muốn mở ra. Thế nhưng bởi vì thực lực không đủ, nên mở không ra. Lão đầu tử nói chờ hắn đến Tôn Cấp hãy thử, sau khi Nghệ Phong tỷ thí kết thúc, lại bởi vì chuyện tình của Trữ Huyên, nên vẫn chưa có thời gian xem nó.
Liễu Nhiên thấy dáng dấp của Nghệ Phong, cũng biết Nghệ Phong chưa xem:
– Chưa xem cũng tốt, lấy thực lực hiện tại của ngươi, muốn vận dụng hồn thể Tôn Cấp cao giai cũng có chút phiền phức. Mặc dù ngươi là nhiếp hồn sư, thế nhưng chưa đạt được thất giai, vận dụng những hồn thể này sẽ là một loại tổn thất.
Tuy rằng không biết Lão đầu tử nói cái gì, nhưng Nghệ Phong vẫn chăm chú lắng nghe, thầm nghĩ sau này nên nghiên cứu kỹ một chút, những hồn thể này trừ cho Yêu Ngọc ăn ra, còn có thể làm cái gì.
– Quái lão! Yêu Ngọc lại thôn phệ mấy hồn thể nên rơi vào trong ngủ say. Hình như nó tấn cấp, đều là thông qua thôn phệ hồn thể. Như vậy có thể có di chứng hay không?
Nghệ Phong lo lắng hỏi, lấy Yêu Ngọc từ trong lòng ra.
Quái lão đầu và Liễu Nhiên nhìn thoáng qua Yêu Ngọc trong tay Nghệ Phong, trong mắt cũng có một tia kinh ngạc, lập tức hai người đều chăm chú dò xét Yêu Ngọc một chút, bọn họ rất nhanh thu hồi hồn lực trở về, ở trong vẻ chờ mong của Nghệ Phong, Liễu Nhiên gật đầu nói:
– Ảnh hưởng là có một chút. Bất quá, khiến ta nghi hoặc chính là, nó thôn phệ nhiều hồn thể như vậy mà ảnh hưởng cũng không quá lớn. Hình như có một lực lượng nào đó giúp nó ngăn chặn, bài trừ phần lớn những nguy hại này đi.
– Đó chính là nói không có di chứng?
Nghệ Phong có chút mừng rỡ.
Nghe Nghệ Phong nói, Quái lão đầu lắc đầu nói:
– Vậy cũng không phải, thôn phệ quá nhiều hồn thể, đúng là vẫn còn có chút di chứng. Hiện tại có thể nhìn không ra, nhưng tương lai khi tấn cấp càng cao, sẽ biểu hiện ra. Những di chứng này, cũng đủ để nó không đột phá được.
Những lời này, khiến Nghệ Phong lo lắng, thầm nghĩ quả nhiên sẽ có di chứng.
– Yêu hồn Long Xà này thật kỳ lạ, ta cảm giác hình như nó được Phệ Châu tinh lọc qua. Bằng không, chỉ cần nó thôn phệ những hồn thể này, không có khả năng một chút di chứng cũng không có. Chỉ là, vì sao yêu hồn long xà được Phệ Châu tinh lọc? Vậy mà không bị thôn phệ đến thi cốt vô tồn sao?
Quái lão đầu lắc đầu, rất là không hiểu.
Chỉ là Quái lão đầu nói như vậy, lại khiến trong lòng Nghệ Phong chấn động. Quái lão đầu không biết, thế nhưng Nghệ Phong lại biết, thời điểm hắn dung hợp hai Phệ Châu, Yêu Ngọc ở bên cạnh giúp hắn thôn phệ linh khí. Nếu như Yêu Ngọc được Phệ Châu tinh lọc, vậy cũng không ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng có chút minh bạch, chỉ là không có nói ra.
– Được rồi, thế giới này vẫn có rất nhiều Ma thú được linh vật gì đó tinh lọc thể chất, đây là chuyện tình chỉ ngộ mà không thể cầu. Chỉ là nhiếp hồn thuật của tiểu tử ngươi cũng có đề cao một chút, sau này sợ là nguy hiểm mà ngươi đối mặt sẽ càng ngày càng nhiều, nếu như đẳng cấp nhiếp hồn sư thăng mấy giai nữa, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Quái lão đầu nói.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng nói:
– Tuy rằng ta có thể khiến tử khí không lan tràn, thế nhưng không có cách nào trục xuất nó ra khỏi nguyên hồn. Di chứng này không rõ ràng lắm, muốn đột phá rất khó.
Lời này khiến Lão đầu tử và Quái lão đầu đồng thời gật đầu:
– Nên lần này ta cho ngươi một tin tức. Ngươi mau chóng đi Lạc Hà Cốc, nói không chừng lần này có thể lấy được Thánh Thủy.
– Vì sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi, hắn rất rõ ràng, người vào Lạc Hà Cốc lấy ra Thánh Thủy ít đến thương cảm, dù sao đó là chấn cốc chi bảo của người ta.
– Ngươi đi thì biết, lần này Lạc Hà Cốc dùng Thánh Thủy làm mồi dụ, nghĩ đến sẽ hấp dẫn rất nhiều người đi tới. Ha ha, có thể đạt được hay không, vậy phải nhìn bản lĩnh của tiểu tử ngươi rồi.
Liễu Nhiên cười nói.
– Có thật không?
Nghệ Phong kinh hỉ dị thường.
– Uhm! Tin tức này rất nhiều người đều đã biết, ngươi đi xem một chút. Lấy thực lực tổng hợp của ngươi, vẫn có vài phần hy vọng. Ha ha, lần này Lạc Hà Cốc cũng có chút phiền toái nhỏ, nên cần các ngươi tới hỗ trợ.
– Lão đầu tử nói chơi sao? Phiền phức mà Lạc Hà Cốc Lạc giải quyết không được, ta có thể giải quyết sao?
Nghệ Phong không tự tin nói.
– Phiền phức này chỉ khó với Lạc Hà Cốc, thế nhưng đối với cường giả khác mà nói, có thể chính là kỳ ngộ. Ngươi đi sẽ biết, chỉ là thật không ngờ lần này đối phương dùng Thánh Thủy làm mồi dụ, hắn thật đúng là hạ tiền vốn.
Liễu Nhiên nói.
Nghe Lão đầu tử nói như vậy, Nghệ Phong hơi an tâm một chút.
Ánh mắt Liễu Nhiên nhìn qua Trữ Huyên bên cạnh, suy nghĩ một chút vẫn quay qua Trữ Huyên nói:
– Thu liễm tâm thần, nhắm mắt lại!
Trữ Huyên thấy Liễu Nhiên đột nhiên phân phó như vậy, trong lòng sửng sốt, nhưng vẫn nhu thuận nghe theo Liễu Nhiên nói mà làm.
Liễu Nhiên nhìn Trữ Huyên trước mặt, ngón tay khẽ động, một giọt máu bay nhanh ra, ở dưới hồn lực bạo phát của Liễu Nhiên, ngón tay điểm trên trán của Trữ Huyên.
Trữ Huyên bị điểm, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Khuôn mặt tuyệt mỹ chảy đầy mồ hôi. Tình huống như vậy giằng co hơn nửa giờ, tuy rằng Nghệ Phong biết Lão đầu tử sẽ không hại Trữ Huyên, thế nhưng cũng rất lo lắng cho Trữ Huyên.
Một lúc lâu sau, Trữ Huyên mới mở mắt, khom quay qua Liễu Nhiên nói:
– Đa tạ tiền bối.
Liễu Nhiên khoát tay nói:
– Đây là một ít cảm ngộ của ta, có thể trợ giúp ngươi đột phá hay không, vậy phải nhìn tạo hóa của ngươi.
Nghe được Lão đầu tử nói, Nghệ Phong líu lưỡi nói:
– Lão đầu tử, cái kia cũng cho ta đi!
Cảm ngộ của Lão đầu tử a, này còn hơn cả bí tịch Địa Giai đó.
Thời điểm Nghệ Phong cho rằng Lão đầu tử cũng sẽ cho hắn, Lão đầu tử chỉ liếc mắt về Nghệ Phong, lập tức nói ra một chữ:
– Cút!