Phần 501: Gặp Lão đầu tử
Mà sau khi Nghệ Phong chém giết mấy trưởng lão của Kim Ưng Tông, hắn rốt cục cũng bị một đám người Kim Ưng Tông chặn đường. Nhìn đám người trước mặt, trong mắt Nghệ Phong tràn đầy xem thường, câu đầu tiên mở miệng thiếu chút nữa khiến những cường giả chặn Nghệ Phong này tức chết:
– Các ngươi tới quá muộn.
Nhóm người Kim Ưng Tông này đến đây chặn đường chưa từng có cảm giác nghẹn khuất như vậy. Bọn họ tới giết người ta, thế nhưng lại bị người khác khinh bỉ nói tới quá muộn, ý tứ này có phải chính là nói cho bọn họ, nhanh qua đây một chút cho ta giết đi.
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng đám người Kim Ưng Tông bùng lên, ánh mắt chuyển hướng Nghệ Phong, sát ý mười phần:
– Hôm nay, ngươi sẽ táng thân nơi này.
Nghệ Phong nhìn đối phương, một Tôn Cấp ngũ giai, hai nhị giai. Nếu như thực lực Nghệ Phong lúc trước, đối phó hắn tuyệt đối là đủ rồi. Có thể thấy được Kim Ưng Tông đối với hắn là tất sát. Đáng tiếc, lúc này hắn đã không phải hắn lúc trước, ngay cả thất giai cũng bị phế trong tay hắn hai người, trận doanh này đã không làm gì được hắn!
– Không tồi! Một ngũ giai, hai nhị giai. Nếu như làm thịt, Kim Ưng Tông sẽ rất đau lòng.
Nghệ Phong cười cười, đối với những Tôn Cấp này, đã triệt để loại bỏ. Giải quyết ba người xong, sẽ tùy ý giết một trận nữa!
– Khẩu khí thật lớn!
Ngũ giai dẫn đầu hừ một tiếng, âm trầm nói:
– Ta rất muốn nhìn, ngươi có bản lĩnh gì làm thịt chúng ta.
Trận doanh như vậy, trong Kim Ưng Tông cũng coi là cử trọng nhược khinh, đối phương cư nhiên tuyên bố muốn làm thịt hắn, thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Lẽ nào bởi vì lần trước trốn khỏi Mãnh Hỗ đế quốc, khiến khẩu khí của hắn lớn như vậy sao?
Đối với việc đối phương châm chọc, Nghệ Phong cũng không nói gì, chỉ nhún nhún vai. Quan sát đoàn người, Nghệ Phong và Trữ Huyên thở dài một hơi, lần này Kim Ưng Tông chặn đường, hiển nhiên là ôm tâm phải giết, nghĩ không ra đối phương cư nhiên thực sự tiến đến, xem ra lành ít dữ nhiều.
– Ha ha! Ngươi đã muốn kiến thức, ta đây cho các ngươi kiến thức một phen.
Nghệ Phong vừa mới muốn ra tay, lại bị Trữ Huyên lắc đầu nói:
– Ta đến!
Trữ Huyên cũng có chút bất đắc dĩ, đối với việc Nghệ Phong giải quyết những người này cũng không ngại, thế nhưng sợ là Nghệ Phong sẽ rất khó khăn. Dù sao đẳng cấp kém quá lớn, dựa vào chính là các con bài chưa lật. Hơn nữa, hiện tại đối phương có ba người, thứ vận dụng rất nhiều, nếu như Nghệ Phong bởi vì lần thứ hai thi triển Trảm Tiên mà suy yếu một đoạn thời gian, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.
– Nàng?
Nghệ Phong nhíu mày.
Tựa hồ Trữ Huyên cũng biết Nghệ Phong lo lắng cái gì, cười cười lắc đầu nói:
– Dù sao đi nữa đấu với Thiên Phủ thành như vậy rồi, không có khả năng Nhã Tông đặt mình ngoài cuộc, sớm muộn gì cũng phải có tranh đấu với Kim Ưng Tông, lúc này diệt vài người bọn họ cũng không ngại.
Nghe được Trữ Huyên nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, quay qua Trữ Huyên gật đầu. Đối với việc mượn lực lượng Trữ Huyên, Nghệ Phong cũng không chống cự, có thể tốc chiến tốc thắng giải quyết đối phương, sẽ bảo lưu một chút thực lực của mình mới là trân quý nhất, dù sao bọn họ còn muốn đối mặt Thiên Phú truy sát.
– Đồng loạt ra tay đi. Tốc chiến tốc thắng. Ba Tôn Cấp, có thể khiến Kim Ưng Tông đau lòng thật lâu.
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, xông tới một Tôn Cấp trong đó.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như vậy, cũng không bảo lưu, thân ảnh chợt lóe lên, một cổ năng lượng dâng trào oanh thẳng tới Tôn Cấp ngũ giai. Tôn Cấp ngũ giai này nhận thấy được cổ năng lượng dâng trào kia, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, vẻ trắng bệch trong nháy mắt trải rộng toàn bộ khuôn mặt. Hắn không dám có một tia bảo lưu, đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, không có một tia bảo lưu nảy lên cánh tay, muốn liều mạng một trận.
Thấy đối phương như vậy, Trữ Huyên hừ lạnh một tiếng, lực lượng trong cơ thể lần thứ hai tăng lên, đánh thẳng đối phương!
Phụt…
Trữ Huyên không lưu thủ, thẳng tắp oanh trúng người đối phương, trong một tiếng nổ mạnh, đồng thời không gian vỡ vụn, Tôn Cấp ngũ giai phun máu bay ngược ra sau.
Tôn Cấp Cửu giai! Kinh khủng như vậy!
Một chưởng, làm thương nặng một Tôn Cấp ngũ giai. Một màn này, khiến Nghệ Phong ở một bên cũng nhịn không được líu lưỡi, thầm nghĩ trước đây còn chuẩn bị dùng sức mạnh, hiện tại xem ra dùng sức mạnh đó chính là tự làm khổ mình.
Mà một màn này, cũng đồng dạng để người quan sát xa xa dại ra, tất cả con mắt chú ý tới khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của Trữ Huyên, nhịn không được hít sâu một ngụm lương khí.
Nữ nhân tuyệt mỹ này rốt cuộc là ai, vì sao cường hãn như vậy?
Hai Tôn Cấp còn lại của Kim Ưng Tông, thấy lão đại bọn họ mới nhất chiêu đã bị người ta đánh thương nặng, hoảng sợ đồng thời không còn có một tia chiến ý, liếc mắt nhìn nhau, thân ảnh bắn nhanh lui về phía sau.
– Muốn chạy trốn!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cùng Trữ Huyên đồng thời hóa thành một đạo hồng quang, truy đuổi đối phương…
Nguyên bản hai người thua kém xa Nghệ Phong và Trữ Huyên, hơn nữa không có một chút tâm chống đối, làm sao là đối thủ của Nghệ Phong và Trữ Huyên. Chỉ khoảng nửa khắc, đã bị Nghệ Phong và Trữ Huyên đánh rớt xuống hư không, hung hăng đập lên trên mặt đất.
Nhìn ba người đập trên mặt đất, Nghệ Phong cũng không có tâm thương hại, lấy Long kiếm trực tiếp đâm vào ngực đối phương. Khi Nghệ Phong muốn lấy hồn thể ngũ giai, lại phát hiện Yêu Ngọc từ trong lòng bay nhanh ra, thôn phệ hồn thể kia vào bụng. Đối với một màn bất thình lình này, khiến Nghệ Phong không kịp phản ứng. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, vật nhỏ này thôn phệ nhiều như vậy, không biết có di chứng hay không.
Giải quyết ba người xong, Nghệ Phong cũng không ngừng lại, mục tiêu chuyển hướng qua một đội võ giả mà ba người này mang đến, không có Tôn Cấp chống đối, những người này căn bản là không thể chống cự Nghệ Phong. Trong khoảng thời gian ngắn, đã bị Nghệ Phong chém giết sạch sẽ.
Mặt đất máu chảy thành sông, để đám người trốn ở xa xa nhìn lén không có phản ứng qua đây. Một ngũ giai, hai nhị giai. Cư nhiên trong mấy hiệp cũng không kiên trì được, đã bị người ta giết chết, cái này có phải quá mức kinh khủng không?
Thế nhưng, nhìn mặt đất nhiễm máu kia, cả đám nhịn không được hít sâu một ngụm lương khí, trong lòng mọi người đồng thời mọc lên một ý nghĩ:
– Kim Ưng Tông, lần này chơi quá trớn rồi. Vì sao chọc một sát tinh như vậy. Thảo nào đối phương không sợ đây là quốc nội của Đế quốc Mãnh Hổ, tùy tiện một đường giết chóc.
– Lại tổn thất ba Tôn Cấp, còn có một ngũ giai. Chậc chậc, Kim Ưng Tông sợ là sẽ đau lòng muốn khóc đi.
Thời điểm mọi người ở đây nghị luận, Nghệ Phong và Trữ Huyên cũng không dừng lại, cùng nhau nhẹ nhàng rời đi. Nhìn tuấn nam mỹ nữ trên hư không, cả đám tràn đầy ước ao.
Nghệ Phong giải quyết ba Tôn Cấp đối phương, cũng không có tâm tư thu thập thế lực thuộc hạ của Kim Ưng Tông nữa. Ba Tôn Cấp, cũng đủ để cho bọn họ đau lòng. Đương nhiên, lần này Trữ Huyên xuất thủ, đối phương cũng có thể đại khái lục lọi ra thực lực Trữ Huyên. Vây lần tiếp theo, sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Mặc dù Nghệ Phong kiêu ngạo, thế nhưng cũng không ngốc. Không thể dùng sinh mệnh đi đùa. Nên Nghệ Phong quyết định thối lui. Tuy rằng không biết vì sao Thiên Phủ tới bây giờ còn chưa có tới tìm bọn họ gây phiền phức, thế nhưng sớm muộn gì cũng tới.
Thế nhưng Nghệ Phong bay đi chưa lâu, đã bị hai đạo thân ảnh ngăn trở. Nhìn hai đạo thân ảnh trước mặt, Nghệ Phong rất ngoài ý muốn, đồng thời cũng mừng rỡ như điên, có hai người này, còn sợ Thiên Phủ cái rắm a.
Thiên Phủ a, ngươi nhanh đến đây đi, càng nhiều càng tốt!
Nghệ Phong nhìn hai người trước mặt, đáy lòng cầu khẩn nói, cùng lúc trước khác nhau chính là, Nghệ Phong ước gì lúc này Thiên Phủ phái càng nhiều cao thủ càng tốt.
– Lão đầu tử, Quái lão. Vì sao hai hai người ở chỗ này?
Ngăn trở trước mặt Nghệ Phong chính là Quái lão đầu và Liễu Nhiên, chỉ là không biết vì sao hai người bọn họ xuất hiện ở chỗ này.
– Trên đường trở lại đi ngang qua đây, vừa lúc nghe được tiểu tử ngươi đi tìm Kim Ưng Tông gây phiền phức. Nên dừng lại chờ ngươi!
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói, lập tức liếc mắt nhìn Trữ Huyên:
– Ta nói cho dù đầu tiểu tử ngươi có bệnh, cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là có cường giả bên người.
Quái lão đầu và Liễu Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương, thật không ngờ nữ oa này cư nhiên mạnh như vậy, đạt được trình tự cửu giai. Cho dù là bọn họ lúc trước cũng không có mấy người có thể so sánh. Ít nhất, Quái lão đầu tự nhận còn kém nửa bậc.
Trữ Huyên nhìn hai người trước mặt, trong lòng kinh hãi có thể nghĩ. Hai người trước mặt, ờ trong mắt nàng giống như biển sâu, sâu không thể lường.
Nghệ Phong thấy dáng dấp Trữ Huyên, nhanh chóng quay qua Trữ Huyên giới thiệu nói:
– Vị này chính là sư tôn ta, vị này chính là Quái lão.
– Vãn bối ra mắt hai vị tiền bối!
Trữ Huyên cung kính thi lễ.
– Tốt! Không tồi!
Quái lão đầu nhìn Liễu Nhiên, ha ha cười nói:
– Tiểu tử Nghệ Phong ngươi bàn về kỹ thuật tán gái thì cao hơn nhiều. Nữ oa này trang nhã cao quý, thảo nào ngươi đánh chủ ý tới.
Quái lão đầu không kiêng nể gì cả, khiến sắc mặt Trữ Huyên mạnh mẽ đỏ lên, thế nhưng cũng không phản bác, chỉ có thể không để lại vết tích trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
Liễu Nhiên cũng kinh dị liếc mắt nhìn Nghệ Phong, tựa hồ nữ nhân bên người tiểu tử này không có một ai đơn giản, lần trước gặp mặt Điệp Vận Du đã đủ để hắn kinh ngạc, hiện tại so với Điệp Vận Du lần trước cũng không kém. Đặc biệt nhớ tới Tần Y còn áp hai nàng một bậc, nhãn thần Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong càng thêm cổ quái.
Dưới nhãn thần của Liễu Nhiên, Nghệ Phong ho khan hai câu, nói sang chuyện khác:
– Lão đầu tử, vì sao hai người đi qua nơi đây.
– Ách! Không có gì! Ta và Quái lão đầu ngứa tay, nên đi đập Thiên Xà cung.
Liễu Nhiên nói.
– Cái gì?
Nghệ Phong và Trữ Huyên đồng thời kinh hô, trừng to mắt nhìn Liễu Nhiên và Quái lão đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
– Cái kia, Lão đầu tử, ngươi không nói giỡn chứ?
Nghệ Phong nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lần trước hai người thảo luận đi đập Thiên Xà cung, thế nhưng Nghệ Phong thật không ngờ động tác đối phương cấp tốc như vậy, hơn nữa nhìn dáng dấp hai người, hình như làm một chuyện tình bé nhỏ không đáng kể.
Liễu Nhiên không có giải thích, thế nhưng Nghệ Phong cũng hiểu được, điều này khiến Nghệ Phong và Trữ Huyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, đều bị đối phương nói gặp đả kích.
– Hai người thực sự đi đập Thiên Xà cung! Này có phải là quá cường hãn một chút không!